Đế Chế Đại Việt
Chương 446: Bảo hiểm và Luật bảo vệ phá sảnChương 446: Bảo hiểm và Luật bảo vệ phá sản
Tất cả nội các đều im lặng, Lý Anh Tú khẽ lắc đầu, tuy những còn người này đều là những bậc kỳ tài, đều là những người yêu nước thương dân, thế nhưng bọn hắn lại bị ảnh hưởng quá nặng từ tư tưởng phong kiến trước kia, Elina là nhân tố mới lại chịu ảnh hưởng từ quý tộc và tư sản. Nếu giả sử không có Lý Anh Tú điều hành thì có lẽ Đại Việt đã phải đi theo một hướng khác. Có thể tốt, cũng có thể xấu nhưng có lẽ nó sẽ quay lại con đường trước kia, đời sống nhân dân không được chăm lo Đại Việt sớm muộn cũng sẽ suy vong. Do đó không dễ gì Lý Anh Tú có thể triển khai được nền dân chủ với những người như vậy, có thể là hai mươi năm nữa, ba mươi năm, thậm chí là năm mươi năm nữa nếu Lý Anh Tú còn sống, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ. Lý Anh Tú nói tiếp.
– Do đó Trẫm muốn ban hành một chế độ nghỉ hưu và lương hưu cho cả công nhân và quan lại trong triều đình.
Theo đó chế độ nghỉ hưu của công nhân Đại Việt là sáu mươi tuổi đối với nam và năm mươi lăm tuổi đối với nữ. Quan lại ngoại trừ các trường hợp đặc biệt do hoàng đế đích thân bổ nhiệm thì độ tuổi về hưu đối với nam là sáu mươi lăm, đối với nữ là sáu mươi. Đối với quân nhân nam là năm mươi tuổi, nữ quân nhân là bốn mươi lăm. Điều kiện để người có thể nhận được lương hưu trí phải đóng một loại bảo hiểm xã hội từ lương hằng tháng từ mười lăm cho đến hai mươi năm. Đến khi đến độ tuổi hưu trí, tiền hưu trí sẽ nhận được tính bằng 45% bình quân lương tháng đóng bảo hiểm xã hội trong mười sáu năm. Sau đó Lý Anh Tú lại tiếp tục đưa ra ý tưởng về chế độ bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm t·ai n·ạn lao động cho công nhân. Các quan đại thần đồng thanh thán phục nói
– Bệ hạ anh minh, thương xót cho dân chúng.