Đế Chế Đại Việt

Chương 1412: Viếng mộ

Chương 1412: Viếng mộ

An Lạc rất nhanh liền đã có thể ngồi dậy nhảy nhót, Thiên đạo bị tiêu biến đi rõ ràng đã có những ảnh hưởng tích cực đến An lạc, sức khoẻ của bé con ngày càng tốt dần lên trông thấy. Nàng cũng đã không cần phải tiếp tục đeo móng rùa, thế nhưng Lý Anh Tú biết rõ đây là đồ tốt, ngu gì trả lại, do đó dù thần Kim Quy có đòi đi chăng nữa hắn cũng không trả lại.

Đăng Nguyên sau sự kiện Thiên kiếp diễn ra đã xử lý vô cùng tốt, dựa vào bộ máy tuyên truyền khổng lồ của triều đình bắt đầu điều hướng dư luận về truyền thuyết rùa thần, để dân chúng tin tưởng rằng Đại Việt luôn được thần linh bảo hộ. Với thiên tượng lần này những sắc tộc khác cũng dần dần tin vào những truyền thuyết của dân tộc Việt, từ đó Đại Việt nhân hoạ đắc phúc, càng củng cố thêm được khối đoàn kết dân tộc của đất nước. Đồng thời triều đình cũng nhanh chóng cứu hộ những người g·ặp n·ạn, may mắn chính là dù thiên tượng tàn phá lớn như vậy nhưng có sự bảo vệ của thần Kim Quy, không có người nào t·hiệt m·ạng, chỉ là công trình bị phá huỷ tương đối nhiều, Đăng Nguyên hạ lệnh xuống cho Bạch Liêu chuẩn bị kế hoạch sửa chữa lại thành Thăng Long, thiệt hại ước tính sơ bộ chừng 150 triệu quan.

Ngày thứ ba sau khi thành thần thì rùa thần cũng nói lời tiễn biệt với Lý Anh Tú. Hiện tại thần Kim Quy đã trở thành Thiên đạo, Thiên đạo sẽ rất hạn chế can thiệp vào sự phát triển của vị diện trừ khi cần thiết, thần Kim Quy chấp chưởng quy luật của thế giới này, từ đó bảo hộ cho Đại Việt có thể tiếp tục được phát triển, chỉ cần Đại Việt không đi ngược lại với quy luật của thế giới, thì Đại Việt sẽ không bị thế giới bắn ngược nữa.

Lý Anh Tú ngồi trên xe ô tô đi lên Khai Quốc tự, con đường đất nay đã được biến thành đường bê tông rộng rãi, xe ô tô có thể đi lên đường. Khai Quốc tự là Quốc tự của Đại Việt, là tượng đài của Phật giáo Đại Việt hiện tại, bình thường người đi lên vốn đã đông đúc, huống chi là trong thời chiến, những người có người thân ra mặt trấn kéo đến thắp hương cầu phúc khiến cho trên núi ngày nào cũng đông nườm nượp, bên trong chùa khói hương chưa bao giờ dứt. Vì vậy Lý Anh Tú không đi vào trong chùa q·uấy n·hiễu, mà đi thẳng l·ên đ·ỉnh núi.