Tiêu Dao Lục

Chương 1113: Ảnh Vu Thần Đế

Chương 1113: Ảnh Vu Thần Đế

Hỏa diễm hai màu cuộn thành một khối cầu trên tay nàng rồi lại tách ra bay về phía cánh cánh cửa trước mặt. Hỏa diễm di chuyển sau những đường hoa văn mờ nhạt trên cửa khiến nó nổi lên, tạo thành gương mặt của một sinh vật giống như ác quỷ lai với yêu thú, kỳ dị nhưng cũng không chướng mắt. Vu Thanh Tuyền chậm rãi nói:

– Đây là thần của Vu Thần Tộc. Hắn là người mang theo tàn dư của tộc ta rời khỏi Thần Vực, đến Đại Thiên Giới xây dựng lên một thời đại mới. Tiếc rằng vị này vì bảo hộ cả tộc di chuyển trong không gian, vô tình chạm trán với sinh vật hỗn mang nên bị trọng thương, không bao lâu sau liền yên nghỉ. Thi thể hắn được bảo lưu trong Vu Thần Điện, nhận thờ tự đời đời từ tộc nhân. Dù chỉ là Vô Cực Thần Quân, các vị Thần Đế đời sau như bọn ta đều dành một sự tôn trọng cho vị này. Ngươi là Thần Đế ngoại tộc, ta không yêu cầu ngươi giữ nghi thức này, nhưng về sau nếu có phát ngôn liên quan đến hắn thì nhất định phải giữ được sự tôn trọng cần thiết.

Diệp Thiên khẽ gật đầu. Tu vi đôi khi không nói lên tất cả. Có những nhân vật không cần là Vô Thượng Thần Đế nhưng đóng góp của hắn lại được cả một chủng tộc hùng mạnh công nhận. Đối với người như vậy, Vô Thượng Thần Đế cũng phải tỏ ra tôn kính vài phần. Đây là lễ nghi cơ bản, không phải đạt đến cảnh giới chí tôn liền có quyền vứt bỏ.

Cửa lớn chậm rãi nâng lên, điện thờ lớn nhất Vu Thần Tộc hiện ra trước mắt hai người. Nó đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Diệp Thiên. Diện tích của Vu Thần Điện rất lớn như hầu như chẳng có gì, chủ yếu là những cột đá khổng lồ với đường kính mười người ôm cùng hoa văn chạm trổ khắp mọi ngóc ngách trong điện. Giữa điện có một hồ nước nhỏ, bên trong là thứ chất lỏng màu đỏ hệt như máu tươi nhưng không bốc ra mùi tanh mà là một hương thơm dịu nhẹ. Trung tâm hồ nước đặt một chiếc bát nhỏ, giữa bát là một chiếc tim đèn đang cháy. Ngọn lửa lay lắt tưởng chừng có thể tắt bất cứ lúc nào bởi một cơn gió nhẹ nhưng lại chiếu sáng cả Vu Thần Điện rộng lớn. Diệp Thiên vừa nhìn thấy nó liền khẽ cau mày: