Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 28: Minh Hà Lão Tổ sầu não!

Chương 28: Minh Hà Lão Tổ sầu não!

Trường Bạch nhìn người kia không mấy thân thiện, điều khiển những thanh kiếm lao tới đánh với hắn. Hắn dùng một thanh đao, bất kỳ một thanh kiếm nào tiếp xúc lại gần hắn đều bị hắn chém thành hai mảnh.

Cậu ta không vì thế mà sợ hãi lui bước. Thậm chí càng vui khi kẻ này là kẻ đầu tiên cấp Tiên nằm dưới tay hắn. Lần đầu tiên đối đầu với kẻ có cùng sức mạnh.

Trường Bạch đem kiếm chém tới không ngừng, bao vây hắn không cách nào thoát ra được. Thậm chí là chuẩn bị sẵn hàng loạt chiêu thức khác để đối đầu nếu hắn có ý định tiếp cận lại gần.

Tay trái tên hắc khí kia cầm đao giơ ngang qua bên phải, thanh đao chỉ thẳng lên trời tay gồng sức muốn tạo ra một chiêu uy lực.

Không mất quá lâu thì hắn đã làm được, chỉ trong thoáng chốc đao khí quét tới. Những thanh kiếm xung quanh đường đi đều bị cắt đôi. Trường Bạch không nao núng, sử dụng không khí xung quanh dựng lên một bức tường cản trở nó lại.

– Không ngờ cậu ta lại nắm được thuật pháp tới trình độ này. – Thiết Phiến đứng xa không khỏi ngạc nhiên.

– Đúng vậy, lần đầu tiên có người chạm tới bậc này. Thông thường thì bọn họ đều sẽ không thể nào luyện tới bậc chạm và nắm bắt không khí cũng như điều khiển chúng theo ý muốn. Cậu ta quả thực là một nhân tài. – Minh Hà cũng phải khen cậu ta vài câu.

Đao khí chém tới nhưng Trường Bạch đã có thể cản lại toàn bộ. Tuy có phần khó khăn nhưng như vậy với cậu ta mới có tính thử thách, Trường Bạch thấy tên hắc khí kia cầm theo cây đao xông tới trước mặt mình. Cậu lập tức thuấn di kéo khoảng cách, những mảnh kiếm vừa rồi b·ị c·hém đứt đều theo cậu lên trên.

Lại tiếp tục quây lấy nó.

Trong đầu cậu không ngừng suy diễn cách nào để có thể đánh được hắn khi hắn chỉ là hắc khí như thế kia.

Kiếm chém không ra sát thương với hắn. Trên tay cậu ngưng tụ trận gió lốc, ném về phía hắn. Hắn bị cuốn vào trung tâm. Từng đợt hắc khí bị kéo ra ngoài. Trường Bạch lại tung ra ngũ hành chưởng ấn kèm theo chưởng ác ngũ lôi vào để đánh tan toàn bộ những hắc khí bị rút ra.

– Có tác dụng rồi?! – Trường Bạch bất ngờ.

Nhưng không được như cậu nghĩ, đám hắc khí đó ngay lập tức được tên đó kéo lại thân thể từ chiến trường quanh đó.

Tuy dưới kia có thể chém được thực thể đám hắc khí nhập vào, nhưng cái thứ trên này thì lại không hề có, muốn tiêu diệt được gần như là bất khả.

Lượng tiêu hao sau trận chiến là cực kỳ nhiều.

Trường Bạch tiêu hao pháp lực gắn lên trên những thanh kiếm lôi, hỏa. Dựa theo lốc xoáy mà xoay vòng quanh, vừa chém lên khí thể của tên kia, lại vừa chém hắc khí bị rút vào trong cơn lốc.

Hắc khí cầm thanh đao bổ dọc một nhát thật lớn. Tách đôi cơn lốc nhưng Trường Bạch lại kéo nó hợp lại thành một thể.

Không biết qua bao lâu, chỉ có tiêu hao chiến như vậy. Sức mạnh của hắn ngày càng yếu đi. Chiến trường tử thương vô số, nhưng đại quân của cả hai bên vẫn không hề thuyên giảm.

Ngoại trừ quân của Diêm Vương đa số là hồn thể bất tử, rất khó c·hết cũng như là lực lượng chính tạo ra nhiều chiến lực nhất.

Bất kể bên nào t·ử v·ong đều sẽ trở thành quân của Diêm Vương sống dậy lại rồi tiếp tục lên chiến trường.

Diêm Vương nhìn trận chiến cấp Tiên trên trời vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Lão lao lên phía trên, cùng chín vị Diêm Vương khác đồng thời bao vây tên hắc thể lại. Hàng loạt thủ ấn được tạo thành.

– Tiên hữu, có thể bày trận pháp phong ấn được không? – Một trong số mười Diêm Vương hỏi.

– Có thể. – Trường Bạch nhanh chóng đáp ứng lại, lấy ra cả ngàn lá bùa tung lên trên không trung.

Từ không trung lại thiêu đốt lá bùa, mỗi lá bị thiêu cháy thì một đường trận pháp nối liền chúng lại hiện ra. Dần dà lại thành hình trận pháp hoàn chỉnh.

Dựa vào trận pháp, Thập Điện Diêm Vương hợp lực tế ra pháp bảo rút từng chút hắc khí tới khi chỉ còn lộ ra một bộ xương trắng cùng thanh cốt đao. Họ phong ấn ngay tức khắc, không chần chừ một giây.

Trường Bạch thấy bộ xương trắng kia cử động như muốn sống lại. Chẳng hề ngại mà sử dụng những thể xác trên chiến trường bao bọc lấy hắn. Trong số đó có mang theo một phần thuật pháp, trận pháp của cậu để phong ấn hắn lại.

Đạp hắn xuống bình địa bên dưới, hàng vạn thanh kiếm ghim chặt lên trên đó như một ngọn núi.

– Đa tạ tiên hữu trợ giúp phong ấn. Nếu không có cậu thì sợ là phải nhờ tới hai vị đại tiên bên đó và nó sẽ dẫn đến càng nhiều nguy hiểm hơn. – Diêm Vương ở điện thứ nhất đứng ra không ngừng cảm kích. Đồng thời chỉ về phía hai người Thiết Phiến và Minh Hà đang đứng nhìn ở đằng xa.

– Không sao đâu, dù gì thì ta cũng phải nhờ các vị phần nhiều. – Trường Bạch hướng về phía bọn họ nói.

Sau đó Diêm Vương xuống dưới chiến trường bên kia trợ giúp dọn dẹp.

– Đại ca, huynh không sao chứ? – Hồng Hài Nhi bay tới đỡ lấy khi thấy Trường Bạch như sắp rơi xuống đất.

– Ta sắp cạn kiệt pháp lực rồi. – Trường Bạch nói.

– Cạn kiệt pháp lực là đúng rồi. Ngươi điều khiển hàng vạn thanh kiếm cùng lúc, lại ra nhiều chiêu thức phạm vi rộng như thế. Gia trì lên trên kiếm, thuấn di,… – Minh Hà lại gần kể ra hàng tá thứ lỗi mà Trường Bạch gặp phải.

– Dù nó không giống với Tru Tiên trận ta từng biết nhưng chiêu thức này trông cũng được, không đến nỗi quá tệ. Vây khốn nhiều vị tiên thì chắc chắn không thể nào. – Thiết Phiến không khỏi thất vọng.

– Thực sự không có cách nào tiêu diệt hắn ư? – Trường Bạch hỏi Minh Hà Lão Tổ.

– Không có, nhưng chúng ta vẫn luôn không từ bỏ hi vọng tìm kiếm.

– Vậy hiện giờ cũng chỉ còn cách phong ấn hắn ở đây, chờ đợi ngày có thể tìm được lối giải. – Trường Bạch suy nghĩ, rồi lại nói. – Hiện giờ thứ này cũng chỉ là một phần sức mạnh của thứ bị nhốt trong ngục. Vậy khi nó được giải thoát hoàn toàn, chẳng phải không có cách để tiêu diệt sao?

– Đúng là vậy. Chỉ có Thánh Nhân thật sự mới có thể đánh được với hắn một trận. Ta vẫn chưa đạt đến mức đó, nếu người ra tay càng mạnh thì hắn càng dễ giải phong ấn. – Minh Hà Lão Tổ lắc đầu.

– Mấy người trở về trước đi, ta nói chuyện với cậu ta một lát. – Lão đuổi hai người Thiết Phiến đi, dẫn Trường Bạch tới một tiểu viện nhỏ, nơi mà lão bế quan bấy lâu.

– Bấy lâu nay, yêu tộc luôn là chủng tộc yếu thế nhất. Kể từ khi Hồng Quân giảng đạo. Trong vị trí của hồng trần khách đã không có chỗ cho yêu tộc, đến giờ vẫn vậy, tiên lộ hay thánh lộ cũng không có đường của yêu tộc. Từng có người đạt tới đỉnh cao của Tiên cảnh, nhưng đã phải tu luyện cả ngàn năm mới thành công.

– Đó là ai? Chẳng lẽ là Ngưu Ma Vương? – Trường Bạch nói ra suy đoán.

– Ừm. – Minh Hà lão tổ không phủ nhận. – Hắn nhiều nhất cũng chỉ đạt tới như Côn Bằng, đạt tới Chuẩn Thánh. Nhưng phải chờ biết bao lâu? Người trên Thiên Đình có Thánh Nhân nhưng bọn họ không thể lo chuyện ở chỗ chúng ta được.

– Chẳng lẽ trên đó cũng giống như ở đây, cũng bị thứ đó t·ấn c·ông?

– Đúng, chính thế nên họ không thể giúp, ta cũng không thể giúp, không ai dám ra tay. Mỗi lần như thế, hắn lại càng mạnh hơn.

Minh Hà lão tổ rất sầu não, không ngừng kể cho Trường Bạch nghe.

——————–

Cùng chung một kẻ địch bất khả chiến bại. Hai thế lực làm thế nào?

Chương sau sẽ có!