Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 153.2: Giải đấu giao hữu (6.2)Chương 153.2: Giải đấu giao hữu (6.2)
“Mày… đồ khốn nạn…”
“Ngươi thực sự chỉ có thể nói như vậy sao? Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta.”
Nam Cung Thiên Tuấn bình tĩnh lại sau khi nghe lời chế giễu của Cửu Dương Thiên.
Như hắn ta đã nói, thực sự có rất nhiều con mắt đang nhìn hắn.
Sau khi nhìn hắn, Cửu Dương Thiên cười khẩy.
Suy cho cùng, hắn thấy buồn cười khi thấy Nam Cung Thiên Tuấn vẫn bám víu vào vẻ ngoài giả tạo của mình ngay cả sau khi chịu nhiều sỉ nhục như vậy.
Khi Nam Cung Thiên Tuấn nhận thấy nụ cười chế giễu của Cửu Dương Thiên, hắn ta không kìm được mà hét lên.
“Đừng quá tự mãn thế…!”
“Ta đã làm thế từ khi nào vậy?”
“Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi thắng chỉ vì có một át chủ bài sao?”
Tại sao hắn ta lại tức giận đến vậy khi chính mình phải gánh chịu chuyện này?
“Ngươi nghe bằng cái lỗ đít của ngươi hay sao vậy? Ngươi không nghe thấy lời ta nói lần trước sao? Ngươi yếu như vậy, ta không có gì phải giấu, sao ngươi còn chưa biết thân biết phận?”
“Mày… đồ khốn nạn! Mày chẳng biết gì về tao cả!”
“Ừ, ta không quan tâm. Ta thậm chí không quan tâm đến những gì ngươi đang che giấu.”
Nam Cung Thiên Tuấn vung thanh kiếm được tăng cường Lôi khí một lần nữa, nhưng khi thanh kiếm gần đến giữa đường vung, hắn ta bị hất bay vì lực v·a c·hạm.
Bởi vì Cửu Dương Thiên luôn đá vào ngực Nam Cung Thiên Tuấn mỗi khi hắn đến gần Cửu Dương Thiên.
Một tên khốn như mày sao…?
Nam Cung Thiên Tuấn không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy trước khi hắn kịp hồi phục hoàn toàn sau cú đá vừa nãy.
Rốt cuộc, Cửu Dương Thiên vẫn tiếp tục tiến tới gần, không hề có ý định nương tay với hắn.
Nhưng vấn đề là Nam Cung Thiên Tuấn không thể né tránh được.
“Ồ…!”
Ta không hiểu.
Tại sao?
Tại sao ta lại thua tên khốn đó?
Khi đó không ai khác chính là ta, Nam Cung Thiên Tuấn?
Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra….
Ta là thiên tài.
Không chỉ phụ thân chấp thuận mà ngay cả Thiên Tôn cũng chấp thuận.
Ta không gặp bất cứ vấn đề gì cho đến tận bây giờ.
Ta sẽ kế thừa vị trí của phụ thân trong tương lai.
Và ta sẽ trở thành Tân Kiếm Vương với tài năng đáng kinh ngạc của mình.
Kiếm Long? Hiện tại hắn chỉ đi trước ta một chút thôi.
Ta chắc chắn rằng ngày ta vượt qua hắn ta sẽ đến…
Tuy nhiên…
Thứ rác rưởi đó đã phá hỏng mọi thứ của ta.
Tứ Xuyên.
Đúng vậy, đó chính là nơi mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Cho dù mọi chuyện không theo ý ta hay người tỷ tỷ yêu quý của ta bắt đầu thay đổi, tất cả đều xảy ra khi ta gặp tên khốn đó.
Mọi thứ đã thay đổi.
Vậy nên, để mọi thứ trở lại bình thường, ta đã đi cả chặng đường dài đến đây.
Nhưng tại sao vậy?
– Ngươi là một dòng dõi vĩ đại.
Đó là những gì họ nói với ta. Rằng ta có tài năng lớn.
– Chúng ta sẽ trao cho ngươi sức mạnh, nhưng hãy hoãn lại việc sử dụng nó trong một thời gian. Vì sẽ mất rất nhiều thời gian để sức mạnh đó trở thành của ngươi.
Họ nói rằng một tân thiên hạ sẽ xuất hiện, hoàn toàn khác với thiên hạ hiện tại.
Đó là lý do tại sao ta hành động sau lưng phụ thân ta, vì ta biết điều đó.
Dù sao thì cũng chả có gì quan trọng cả? Vì ta sẽ là Gia chủ tương lai của gia tộc.
“Ồ…”
Nhưng tại sao lúc này ta lại phải chịu sự đối xử sỉ nhục như vậy từ tên khốn đó?
Mắt ta thậm chí còn không hoạt động bình thường nữa.
Nam Cung Thiên Tuấn biết tên khốn đó đã đùa giỡn với hắn ngay từ đầu.
Hắn có thể biết điều đó chỉ bằng cách chứng kiến đòn t·ấn c·ông đầu tiên mà hắn ta tung ra.
Tên khốn đó mạnh hơn ta nhiều.
Chuyện này xảy ra như thế nào?
Tên khốn đó chắc chắn yếu hơn hắn, ngay cả khi họ chạm trán nhau ở Tứ Xuyên.
Có một khoảng cách đáng chú ý giữa chúng ta.
Ta có thể đã b·ị đ·ánh bại, nếu ngươi có thể gọi như vậy, nhưng nếu được phép sử dụng đến nội khí, thì đó không phải là trận chiến mà ta sẽ thua.
Nhưng rồi, bây giờ thì sao?
“…Mẹ kiếp.”
Nam Cung Thiên Tuấn buông ra một lời chửi rủa mà thậm chí không hề nhận ra.
Hắn không thể kìm nén thêm được nữa.
Thậm chí còn chưa đến một năm kể từ lúc đó.
Nam Cung Thiên Tuấn vung kiếm một cách điên cuồng, cố gắng đuổi theo cái bóng của Kiếm Long đang bao phủ hắn như một bức tường.
Lần đầu tiên hắn chạm trán với Kiếm Long là một trải nghiệm kinh hoàng.
Sau khi đấu với hắn ta, hắn mới nhận ra tài năng của Kiếm Long vượt xa tầm với của mình đến mức nào.
Hắn đã nhận ra tài năng thực sự do lão thiên ban tặng là gì.
Ngày hôm đó, hắn đã trở thành Lôi Long.
Danh hiệu Kiếm Long đã trở thành mục tiêu của hắn.
Nam Cung Thiên Tuấn nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ bước qua hắn ta để giành được danh hiệu đó.
Với suy nghĩ như vậy, hắn vung kiếm, phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày.
Nhưng với cái này… với tên khốn này!
Hắn không luyện tập chăm chỉ sao? Không! Hắn đã luyện tập rất chăm chỉ.
Hắn thậm chí không thể nhớ mình đã vung kiếm bao nhiêu lần.
Đôi bàn tay rách nát và phồng rộp vì luyện tập của hắn chính là bằng chứng cho điều đó.
Ngoài ra, khả năng điều khiển Lôi khí của hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng tại sao vậy!
Tại sao thanh kiếm của ta lại không chạm tới tên khốn đó?
Quang minh kiếm của hắn lại một lần nữa dừng lại khi đối mặt với nắm đấm của Cửu Dương Thiên.
Nam Cung Thiên Tuấn đã tự hỏi làm sao hắn có thể ngăn chặn được tất cả các đòn t·ấn c·ông của hắn ta.
Hắn tự hỏi liệu bản thân mình rằng có thể gọi đó là tài năng không?
Nếu vậy, hắn muốn oán hận lão thiên.
Nam Cung Thiên Tuấn thậm chí còn không nghe thấy tiếng khán giả nữa.
Tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được là những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía hắn.
Sự tuyệt vọng của ta có lẽ là niềm vui cho họ.
Nam Cung Thiên Tuấn hiểu rõ thực tế khắc nghiệt đến mức nào, có lẽ hơn bất kỳ ai khác.
Suy cho cùng, hắn sinh ra trong một đại gia tộc.
Nhưng ta… sẽ thua cuộc sao?
Với tên khốn đó à?
“Hộc hộc.”
Cơ thể kiệt sức của Nam Cung Thiên Tuấn gào thét vì đau đớn, ngay cả khi hắn chỉ thở.
Đó là vì tất cả sát thương tích tụ lại mỗi lần hắn bị t·ấn c·ông vào giữa đường kiếm.
Ánh mắt của Nam Cung Thiên Tuấn tập trung vào một điểm.
Ở một bên đấu trường, Đường Tố Nhiệt vừa hét lớn vừa nhìn Cửu Dương Thiên với vẻ mặt tươi cười.
Cô ta thực sự cổ vũ cho hắn ta sao? Thật vô lý.
Vì họ đã đính hôn trước đó nên họ biết nhau. Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Sau đó, suy nghĩ của Nam Cung Thiên Tuấn hướng về nữ nhân ngồi bên phía đấu trường của hắn.
Băng Phượng, Mạc Dung Hy Á.
Cô ta tỏ ra thích thú với hắn, như thể cô đứng về phía hắn và có tình cảm với hắn.
Tuy nhiên, Nam Cung Thiên Tuấn biết sự thật.
Ánh mắt cô không hề có chút tình cảm nào dành cho hắn.
Mọi người xung quanh hắn ta đều như thế này.
Phụ thân của hắn, các thành viên trong gia tộc hắn, những người trong Liên Minh, tất cả đều như nhau.
…Tỷ tỷ.
Nam Cung Thiên Tuấn sau đó nghĩ đến người tỷ tỷ của mình. Ít nhất, tỷ tỷ hắn không mong đợi bất cứ điều gì từ hắn.
Kiếm pháp của tỷ ấy rất đẹp.
Hơn nữa, việc cô không nói bất cứ điều gì không cần thiết cho thấy sự thanh lịch tột độ.
Đôi khi cô phải vật lộn để tìm đường.
Và bây giờ cũng vậy.
Tỷ tỷ ta hiện tại chỉ bị lạc lối.
Vì tỷ ấy đang gặp khó khăn trong việc tìm còn đường đi đúng, ta chỉ cần dẫn tỷ ấy đi đúng hướng.
Giống như mọi khi.
Rồi một ngày nào đó, tỷ ấy sẽ thừa nhận lòng chân thành của ta.
– Cửu thiếu gia!
Nam Cung Thiên Tuấn bắt đầu nghe thấy một giọng nói vọng lại khi tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ dần.
Đó là Đường Tố Nhiệt, người đã cổ vũ cho Cửu Dương Thiên ngay từ lúc bắt đầu.
“…!”
Và bên cạnh cô là Nam Cung Phi.
Tỷ tỷ hắn vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Màu tóc của cô, đại diện cho Nam Cung gia, càng sáng rực rỡ hơn dưới ánh nguyệt.
Nam Cung Thiên Tuấn muốn chạy ngay đến bên cô.
Tuy nhiên, hắn không thể di chuyển.
Rốt cuộc, hắn có thể nhìn rõ tỷ tỷ mình đang nhìn ai.
Cửu Dương Thiên.
Đôi mắt ngọc ngà của tỷ tỷ hắn chỉ dán chặt vào đống rác đó.
Tại sao? Tại sao vậy?
Nam Cung Thiên Tuấn không thể hiểu được.
Một cuộc đính hôn giữa hai gia tộc? Chắc chắn là có thể xảy ra.
Nam Cung Thiên Tuấn tin rằng đây là một cuộc đính hôn mà tỷ tỷ hắn không bao giờ mong muốn.
Một khi hắn ta đạt được nhiều quyền lực hơn trong gia tộc… Khi hắn ta đạt được một vị trí cao hơn sau khi được Thiên Tôn công nhận…
Điều đầu tiên hắn dự định làm là hủy hôn ước với Cửu gia vì tỷ tỷ mình, để tỷ ấy không phải chịu đau khổ thêm nữa.
Mọi thứ đều dành cho tỷ tỷ hắn.
Nhưng lúc đó, mắt tỷ ấy đang như thế nào vậy?
Tại sao tỷ lại nhìn tên khốn đó với ánh mắt đầy yêu thương thế?
Không có cách nào cả.
Không đời nào người tỷ tỷ hoàn hảo, cao quý của ta lại có thể có tình cảm như vậy với tên khốn đó.
Nếu vậy thì tên khốn đó chắc chắn đã làm gì đó với tỷ ấy.
Hắn ta có sử dụng loại dược nào đó không?
Đúng vậy, xét theo mức độ thân thiết của hắn ta với tiểu thư của Đường Gia, chắc hẳn hắn ta đã sử dụng một loại dược nào đó với tỷ ấy.
“Sao ngươi dám… sao ngươi dám.”
Người tỷ tỷ thật hoàn hảo của ta.
Tỷ ấy giống như một bạch chỉ.
Tỷ ấy không phải là người mà một tên khốn như ngươi có thể nghĩ đến việc làm hoen ố.
Ta, chỉ có ta mới có thể…
– Xìii
Bỗng dòng khí bên trong cơ thể hắn co lại.
Đó không phải là nội khí, mà là thứ gì đó lạnh lẽo như mùa đông.
Chắc chắn đó là nguồn năng lượng mà hắn ta có được từ gia tộc của mình lúc bấy giờ.
Nguồn năng lượng mà họ đã bảo Nam Cung Thiên Tuấn đừng sử dụng, bất kể thế nào đi nữa.
Cánh tay của Nam Cung Thiên Tuấn bắt đầu trở nên run rẩy.
Nói chính xác hơn thì chiếc vòng tay trên cánh tay hắn đang rung.
Như thể nó đang cộng hưởng với năng lượng vậy.
Đồ vật mà Thiên Tôn ban cho hắn đã cộng hưởng lại.
Nhờ đó mà, Nam Cung Thiên Tuấn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình mạnh mẽ hơn.
Hắn cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì với loại này-
“Đồ khốn nạn.”
“Agh!”
Nam Cung Thiên Tuấn, người đang từ từ tích tụ sức mạnh, ngã xuống đất với một tiếng động lớn.
Bởi vì Cửu Dương Thiên đã túm lấy cổ Nam Cung Thiên Tuấn và đập hắn xuống đất.
– Rầm!
Với một tiếng động lớn, luồng khí phân tán ra khắp mọi hướng.
Nam Cung Thiên Tuấn thậm chí còn không thể cảm nhận được Cửu Dương Thiên tiến lại gần mình từ lúc nào.
“Thằng khốn nạn, mày lấy cái đó ở đâu?”
“Agh!”
-Bừng!
Cùng với những lời lẽ cay nghiệt, ngọn lửa bắt đầu bùng lên sau lưng Cửu Dương Thiên.
Ngọn lửa sau đó bắt đầu hình thành một quả cầu xung quanh họ.
Nó trông giống như một rào cản gần như không thể xuyên thủng đối với bất kỳ ai ở bên ngoài.
Bàn tay của Cửu Dương Thiên đang bóp chặt cổ Nam Cung Thiên Tuấn lại càng siết chặt hơn.
Nam Cung Thiên Tuấn cảm thấy cổ mình có thể gãy bất cứ lúc nào.
“Trả lời ta ngay. Cái thứ trên người ngươi, ngươi lấy ở đâu ra thế?”
Biểu cảm của Cửu Dương Thiên có vẻ rất giận dữ và tỏa ra luồng khí áp đảo và đe dọa gây áp lực lên cơ thể Nam Cung Thiên Tuấn.
Mái tóc đen của Cửu Dương Thiên giờ đây chuyển sang xích sắc…
Còn đôi mắt đen của hắn cũng chuyển thành đôi mắt đỏ rực.
Luồng khí đe dọa tỏa ra từ Cửu Dương Thiên khiến Nam Cung Thiên Tuấn gần như ngất xỉu.
Hai ngọn lửa hình thành phía sau Cửu Dương Thiên trông giống như đôi cánh rực lửa.
Q…Quỷ.
Trong mắt Nam Cung Thiên Tuấn, Cửu Dương Thiên trông như thế này đây.
Một con quái vật trông như thể có thể t·hiêu r·ụi cả thiên hạ.
Năng lượng mà Nam Cung Thiên Tuấn tích tụ dần dần tan biến.
Gần như là nó đang sợ hãi ngọn lửa của Cửu Dương Thiên.
“Ngươi không trả lời ta à? Có lẽ ta nên đốt cánh tay ngươi-… Hmm?”
Trong lúc Cửu Dương Thiên đang nói chuyện với hắn, Cửu Dương Thiên liếc xuống phần thân dưới của Nam Cung Thiên Tuấn, hắn cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.
Sự ấm áp kỳ lạ mà Cửu Dương Thiên cảm thấy không phải là nhiệt độ của hắn.
Vì một mùi mặn nồng đột nhiên xộc vào mũi, Cửu Dương Thiên vô tình thả lỏng một chút lực trên tay.
Nam Cung Thiên Tuấn đã niệu ra quần.
…