Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 154.2: Giải đấu giao hữu (7.2)Chương 154.2: Giải đấu giao hữu (7.2)
Cho dù Bình Vũ Trân có khen ngợi hắn ta thì Trương Thiên Niên cũng không tin rằng Cửu Dương Thiên xứng đáng được khen ngợi như vậy.
Cái tên Lôi Long vô dụng đó chỉ rơi vào tình trạng nhục nhã như vậy vì hắn không biết cách sử dụng sức mạnh mà hắn vừa nhận được từ gia tộc.
…Mặc dù vẫn bất ngờ khi Lôi Long b·ị đ·ánh bại.
Trương Thiên Niên mong đợi rằng họ sẽ có một trận đấu cân sức hơn.
Vì thế, hắn không lường trước được chuyện Lôi Long thất bại dễ dàng như vậy.
Lưng của Trương Thiên Niên bắt đầu có một cảm giác căng thẳng.
Có vẻ như cơ bắp của hắn đang trở nên căng thẳng sau khi chứng kiến trận đấu tay đôi vừa diễn ra.
Như thể người đó có thể gây ra mối đe dọa nào đó cho hắn vậy.
Bình Vũ Trân nhìn Trương Thiên Niên một lúc rồi lại nhìn đi hướng khác.
Hắn ta chỉ tiếp tục quan sát sân khấu đấu trường một lần nữa.
Hắn đã làm điều đó như thế nào?
Cùng với một chút tò mò trong tâm trí.
Cửu thiếu gia, ngươi biết được điều này bằng cách nào?
Bình Vũ Trân không biết nhiều về cái việc tẩy lễ được thực hiện ở dưới tầng hầm của Liên Minh Võ Lâm.
Ngay từ đầu, hắn đã chả rảnh muốn biết gì về họ.
Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được điều đó.
Luồng khí lạnh lẽo khó chịu đó.
Có vẻ như họ không cảm nhận được điều đó, nhưng đó là vì họ thiếu tài năng.
Vậy thì điều này có nghĩa là ngươi cũng cảm thấy như vậy phải không?
Cửu Dương Thiên thì khác.
Bình Vũ Trân chắc chắn rằng hắn cũng nhận thấy dòng khí đó.
Hành động của hắn đã chứng minh điều đó.
Ngay khi Lôi Long bắt đầu khai thác dòng khí đó, Cửu Dương Thiên ngay lập tức lao vào hắn ta bằng sức mạnh thực sự của mình.
Mặc dù ta không chắc liệu đó có phải là sức mạnh thực sự của hắn ta hay không?
Cấp độ của Cửu Dương Thiên mà Bình Vũ Trân từng có thể nhìn thấy rõ ràng, giờ đây lại trở nên mơ hồ.
Nếu là Bình Vũ Trân, với con mắt tinh tường trong việc đánh giá năng lực của con người, cũng phải chật vật để nhìn thấu hắn…
Tốt, tốt lắm.
Giống như Chiến Thần Hổ và Kiếm Phượng, Cửu gia ở Sơn Tây chính là long huyệt.
Hắn muốn đến đó.
Nếu có cơ hội, hắn ta sẽ từ bỏ vị trí Thiếu chủ và tiến thẳng đến Cửu gia.
Đó là lý do tại sao Bình Vũ Trân cố gắng gia nhập kiếm đội của Cửu gia sau khi hắn bỏ trốn khỏi gia tộc của mình.
Tuy nhiên, hắn đã thất bại.
– Rắc!
Sự co giật liên tục ở đan điền khiến hắn có chút khó chịu.
Bình Vũ Trân phải kiềm chế sự phấn khích của mình.
Và phải kìm nén tiếng luồng khí đang gầm rú của mình.
Đã bao lâu rồi hắn mới có cảm giác thế này?
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn từ biệt Kiếm Phượng ở Thần Long Võ Quán.
Cuộc sống của Bình Vũ Trân thật u ám.
Cuộc sống của hắn mất đi mọi sắc màu và khiến hắn không còn cảm thấy gì nữa.
Thay vì thực sự gặp vấn đề về mắt, Bình Vũ Trân chỉ nhìn nhận thế giới theo cách này.
Cảnh tượng này làm cuộc sống của hắn trở nên buồn tẻ.
Ngay cả tài năng vươn tới thiên thanh của Bình Vũ Trân cũng khiến cuộc sống của hắn trở nên nhàm chán.
Tuy nhiên, vẫn có những khoảnh khắc hiếm hoi mà Bình Vũ Trân nhìn thấy những màu sắc khác nhau.
Những màu sắc đóng vai trò như một sợi quang minh trong cuộc sống buồn tẻ của hắn.
Những màu sắc đó là lý do duy nhất khiến Bình Vũ Trân có thể chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ của mình.
Trương Thiên Niên đứng bên cạnh hắn cũng tỏa sáng, mặc dù có vẻ yếu hơn trước.
Có vẻ như hắn ta đã làm điều gì đó khác biệt.
Nhưng không giống hắn ta, người đó rất đặc biệt.
Hắn ta không chỉ tỏa sáng nhất mà còn khiến mọi người xung quanh hắn tỏa sáng.
Có lẽ quang minh của hắn ta có sức lan tỏa?
Những người trước đây không có màu da giờ đã bắt đầu có màu da.
Đường Tố Nhiệt là một ví dụ điển hình.
Thiếu nữ trước đây chỉ có một bên mắt sáng, giờ đây lại quang huy khắp cơ thể.
Bình Vũ Trân biết rằng đó là vì người kia.
Đây là lần đầu tiên Bình Vũ Trân trải qua chuyện như thế này.
Đó là lý do tại sao nó lại có tác động mạnh mẽ hơn.
Quá trình đưa màu sắc vào một sự tồn tại vô sắc…
Không thể nào đẹp hơn được nữa.
Nếu phép màu như thế có thể xảy ra…
Có lẽ, Cửu Dương Thiên cũng có thể ban tặng màu sắc cho hắn ta.
Bình Vũ Trân chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy khi hắn nhìn Cửu Dương Thiên đang tạo ra hỏa cầu nuốt chửng cả đấu trường.
Suy cho cùng, thứ đen tối nhất trong cái thế giới xám xịt của hắn không ai khác chính là bản thân hắn.
*********
“Tên khốn này bị sao vậy?”.
Tôi buông tay khỏi cổ Nam Cung Thiên Tuấn.
“Tại sao hắn ta lại niệu ra quần thế”
Điều này thật vô lý.
Tôi chế ngự được hắn vì nguồn năng lượng lạnh lẽo mà tôi cảm nhận được.
Nhưng tôi không ngờ kết quả lại thế này.
“…Cái quái gì thế?”
Tôi hơi thô lỗ vì đó là tình huống khẩn cấp, nhưng tôi không ngờ hắn ta lại tè ra quần.
Đặc biệt là khi hắn lại là huyết thống trực hệ của một đại gia tộc danh giá.
“Ngươi tỏ ra rất tự hào về bản thân mình, nhưng ngươi lại làm thế này.”
Thậm chí hắn ta còn ngất đi nữa.
Tôi đang ở trong tình huống hỗn loạn nào thế này?
“Ta phải làm gì đây…?”
Tôi không có nhiều thời gian để thẩm vấn hắn ta.
Rốt cuộc, tôi phải nhớ rằng mình đang ở giữa một cuộc đấu tay đôi được nhiều người theo dõi.
Còn tên khốn này đã tè dầm trong tình huống này.
Ôi trời ơi….
Tôi không quan tâm nếu hắn ngất xỉu, cũng không quan tâm nếu hắn ta niệu ra quần.
Điều đó sẽ tốt cho hắn! Thiên Tuấn của chúng ta sẽ có biệt danh mới, nhờ điều này.
Thay vì Lôi Long, Niệu long sẽ phù hợp hơn.
“Ta không nên nghĩ tới điều như thế này vào lúc này.”
Đó là một suy nghĩ buồn cười khiến tôi gần như bật cười thành tiếng, nhưng tình hình hiện tại của tôi không được tốt lắm.
Tôi dựng một bức tường ngăn không cho người khác nhìn thấy bên trong có gì, nhưng điều này tiêu tốn nhiều nội khí hơn so với đòn t·ấn c·ông ban đầu mà tôi đã sử dụng.
Điều đó có nghĩa là tôi không thể duy trì được lâu hơn nữa.
Gạt sự thích thú sang một bên, tôi ngay lập tức đặt tay lên người Nam Cung Thiên Tuấn.
Thật sự rất khó chịu khi đột nhiên chạm vào hắn ta như thế này, nhưng tôi đang trong tình huống cấp bách.
…Tôi biết mà.
Tôi cảm thấy một loại khí khác lạ bên trong cơ thể Nam Cung Thiên Tuấn.
Không phải là… Ma khí.
Đó không phải là Ma khí.
Đó là điều tôi đã dự đoán trước.
Nếu là Ma khí, tôi đã cảm nhận được ngay từ lúc nhìn thấy hắn ta.
Tuy nhiên, điều này vừa tương tự vừa khác biệt.
Và tôi biết luồng khí này.
Tôi thậm chí đã trải qua điều đó nhiều lần rồi nên tôi đã quen rồi.
“…Vi Tuyết A.”
Tôi buột miệng nói ra tên cô mà không hề nhận ra.
Luồng khí này rất giống với luồng khí mà tôi có thể cảm nhận được từ Vi Tuyết A trong kiếp trước.
Nói chính xác hơn thì cảm giác nhẹ hơn thế.
Giống như hồi đó vậy…
Điều này làm tôi nhớ đến việc Ma khí của Hắc Cung hiện tại yếu hơn về sức mạnh và chất lượng so với Ma khí của Thiên Ma.
“Nhưng tại sao?”
Tại sao tôi đột nhiên nhớ tới luồng khí của Vi Tuyết A ở đây?
Và tại sao tên khốn này lại có luồng khí như vậy bên trong?
Khi tôi đang mải mê theo đuổi sự tò mò, ngọn lửa bao quanh tôi bắt đầu yếu dần.
Đó là vì nội khí của tôi đang dần cạn kiệt.
“Hà!”
Tôi vẫn còn nhiều điều phải tìm hiểu.
Tôi dùng phần nội khí còn lại để tạo nhiệt và dùng nó cho Nam Cung Thiên Tuấn.
Mùi nước tiểu xộc vào mũi tôi, nhưng tôi không gặp vấn đề gì khi phơi quần áo cho hắn ta.
Không phải là tôi quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn.
Thành thực mà nói, tôi không quan tâm hay cảm thấy tệ nếu hắn được gọi là Niệu nam của Nam Cung Gia hay Niệu Long…
Nhưng vấn đề là hắn ta lại mang họ Nam Cung.
Vì tôi nhớ đến người thiếu nữ luôn ngủ bên cạnh mình, nên đây là lần cuối tôi thể hiện lòng tốt của mình với hắn ta.
Vào thời điểm quần áo của Nam Cung Thiên Tuấn khô hoàn toàn…
Xì-
“…!!”
Tôi lập tức đứng dậy và tránh xa hắn ta sau cảm giác đột ngột ở cánh tay.
Sau đó, bức tường lửa che khuất tầm nhìn của khán giả biến mất.
Lúc đó tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang theo dõi.
Vị thẩm phán và những người của Liên Minh chạy đến chỗ chúng tôi và kiểm tra Nam Cung Thiên Tuấn và tôi.
Tôi đứng đó và không hề hấn gì…
Còn Nam Cung Thiên Tuấn nằm đó như thể hắn đã tử.
Ai thắng thì đã rõ ràng rồi.
Tôi đã kiềm chế bản thân khi đánh hắn ta, vì vậy hắn ta sẽ không phải chịu bất kỳ thương tích lâu dài nào.
Mặc dù cú đánh cuối cùng của tôi có thể hơi mạnh và có khả năng gây ra vấn đề cho hắn ta.
“…Chiến thắng ở vòng tứ kết thuộc về Cửu Dương Thiên của Cửu gia.”
Sau một câu ngắn vang vọng trong không khí với sự cộng hưởng của dòng khí.
Đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò và vỗ tay, hiểu được tầm quan trọng của thông báo.
-!!
Tiếng reo hò vang dội của đám đông đã lấn át mọi lời nói rõ ràng.
Đây chính là điều tôi mong muốn ngay từ đầu.
Tôi đến đây với mục đích tạo dựng tên tuổi cho mình, dù chỉ là một chút, vì tôi coi đó là nhiệm vụ quan trọng nhất của mình.
Nhưng tôi nhận ra sau khi nghe tiếng reo hò xung quanh.
Rằng tên tôi đã khắc sâu vào ký ức của họ.
Tuy nhiên, dù đó là tiếng reo hò như muốn xé toạc màng nhĩ của tôi, hay lời khen ngợi mà tôi chưa bao giờ có thể cảm nhận được trong kiếp trước…
Bây giờ tất cả những điều đó đều không còn quan trọng với tôi nữa.
Bởi vì tôi đang cố gắng hết sức để chịu đựng cảm giác lạnh buốt đang lan tỏa khắp cánh tay và khắp cơ thể.
Tôi đã cố gắng hết sức để ngăn chặn nó, nhưng cảm giác này đã ăn sâu vào đan điền của tôi và tự nhiên xuất hiện ở đó.
Đúng.
Đó là luồng khí bên trong Nam Cung Thiên Tuấn, tôi đã hấp thụ một loại khí lạ mà thậm chí không phải là Ma khí.
“…Ôi, làm ơn đi, đồ con lợn điên khùng.”
Tôi đã cảm thấy phát điên vì mọi thứ đang dần trở nên quen thuộc trong cơ thể tôi…
Nhưng lại có thêm một người nữa gia nhập nhóm.
“Sao ngươi lại ăn nó khi nó còn chẳng phải Ma Khí…! Đừng ăn nữa, c·hết tiệt!”
Sự mất kiểm soát cảm xúc của tôi khiến vị thẩm phán giật mình và rùng mình.
Thật đáng tiếc là lúc này tôi không đủ khả năng để quan tâm đến điều đó.
Bởi vì sự việc vừa xảy ra…
Tôi phải lấy tay xoa mặt giữa tiếng reo hò ầm ĩ.
Và….
[He he… He he..]
Dù vậy tôi có nghe nhầm hay không?
Tôi cảm thấy như thể nghe thấy một tiếng cười chế giễu, cùng với sự thỏa mãn ở đâu đó.
…