Đế Chế Đại Việt

Chương 1001: Cái cớ chiến tranh

Chương 1001: Cái cớ chiến tranh

Tháng sáu, một tin tức khiến toàn Bắc hải trở nên r·úng đ·ộng. Đại Việt tuyên bố chiến hạm William I của Franz bất ngờ t·ấn c·ông chiến hạm của Đại Việt nên đã b·ị đ·ánh chìm. Đại Việt yêu cầu Franzt phải đưa ra lời giải thích, đồng thời phải bồi thường cho những binh sĩ Đại Việt đã hi sinh trong trận chiến.

Franzt đầu tiên ra sức phủ nhận, tuyên bố rằng chiến hạm của Franzt đã đi viễn dương, không hề có nhiệm vụ t·ấn c·ông chiến hạm của Đại Việt. Giữa lúc các nước còn nửa tin nửa ngờ, Bộ Ngoại giao Đại Việt lần nữa tung ra bằng chứng bao gồm quân kỳ rách nát trên tàu William I, hình ảnh một số thuỷ thủ đoàn của William hạm b·ị b·ắt giữ đăng trên Thăng Long nhật báo. Hơn nữa, Thăng Long nhật báo cũng trích dẫn bài phòng vấn độc quyền đối với Nguyễn Hữu Kính – người trực tiếp chỉ huy trận chiến, cuộc phỏng vấn đã mô tả rất chi tiếc lại quá trình tiêu diệt William I ngoại trừ chi tiết là chiến hạm của Franzt đã nổ súng trước, tàu Đại Việt chỉ tự vệ, và chi tiết tiêm kích tiêu diệt chiến hạm địch cũng bị bỏ qua.

Chứng cứ vô cùng xác thực, các quốc gia không khỏi không tin. Bravia là minh hữu của Đại Việt cũng tích cực lên án chỉ trích các vụ việc chiến hạm của Franzt ngang nhiên xâm vùng lãnh hải của các quốc gia khác. Các quốc gia NUMA cũng tích cực phản đối Franzt. Áp lực của Franzt lúc này vô cùng lớn.

Chứng cứ là không thể chối cãi. Thế nhưng nếu chấp nhận sự thật, chấp nhận bồi thường cho Đại Việt lại có nghĩa là Franzt cũng chấp nhận những lời lên án của các quốc gia kia, đồng thời cũng có nghĩa rằng Franzt chịu thua Đại Việt, mất quyền làm chủ trên biển. Phải biết William I chính là niềm tự hào của hải quân Franzt, William I bị Đại Việt đánh chìm cũng giống như một cái tát vào mặt của Franzt vậy. Điều này có thể nhẫn nhịn được sao?