Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Chương 11: Độ Kiếp!Chương 11: Độ Kiếp!
Theo lời sư phụ, Trường Bạch cáo từ rồi tiến về sâu trong cung điện, nơi đó có tòa tháp cao hơn bảy tầng. Trước đó cậu đã nghiên cứu hết tới tầng sáu, chỉ còn tầng cao nhất là chưa thể lên vì nơi đó bị phong cấm.
Hiện giờ có sự đồng ý từ sư phụ, cậu tự tin lên trên đó nghiên cứu nốt những tàng thư bị ẩn giấu với cậu suốt bấy lâu nay.
Bên trong tháp tương đối vắng vẻ, không có bao nhiêu người sử dụng nơi này trừ khi có nhu cầu nghiên cứu thuật pháp hay một số vấn đề khác ngoài tu đạo.
Một mạch lên trên tầng sáu, Trường Bạch nhìn lên trên, một cánh cửa đóng kín, trận pháp phong cấm vẫn đang nằm đó khiến cậu có chút mơ hồ. Nhưng rồi cậu đưa pháp lực vào trong, dựa theo những kiến thức trước đó mà dần mở khoá.
Khoảng vài phút sau, cậu mở mắt ra, nhìn trận pháp từ từ tiêu tan, cậu tiếp tục tiến lên, bên trên sáng trưng, không có ai trên đó cả, chỉ có cửa sổ đang mở toang. Cũng thật khó hiểu khi sư phụ để Tàng Thư Khố để cửa sổ mở như vậy.
Và rồi, cậu thấy bên ngoài có rất nhiều bóng hạc đứng trên mái, hẳn là nó ở đây để trông chừng những cuốn sách trên này.
Trong đó còn có cả con hạc của Trường Sinh sư huynh. Nó đã thay đổi rất nhiều, cơ thể phát ra ánh sáng xanh lục tràn đầy sinh khí, đầu màu đỏ, đuôi cánh mang màu đen rất bắt mắt.
Nhìn qua một vòng căn phòng, nhưng lại không hề có gì cả, ngay cả một cuốn sách cũng không hề có.
Trường Bạch cảm thấy như mình đang bị lừa vậy. Nếu bị mất cắp thì không phải mình sẽ là người chịu tội sao?
Cậu ta bày lại pháp trận ngay trước cửa, rồi lại ngồi thiền ngay chính giữa gian phòng như bế quan.
Tiến tới độ kiếp, độ thiên kiếp, từ yêu quái hoá thành tiên là một bước ngắn nhưng thực lực sau khi hoá tiên lại cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vậy nên việc yêu hoá tiên khó hơn so với những chủng loài khác độ kiếp.
Như Thổ Địa vốn là một yêu quái mượn đất hoá thành hình người sống không biết bao nhiêu năm ở một ngôi làng ấy, giúp họ trải qua cuộc sống. Mượn công đức của họ để tu luyện nhưng không dám độ kiếp, vì lượng công đức đó không đáng bao nhiêu và số lượng tích tụ cả đời cũng không thể chịu được lôi kiếp dành cho yêu quái.
Trong lúc cậu ta tu hành đã từng ghé thăm lại ngôi làng cũ ấy, lúc rời đi chỉ có hai vợ chồng đợt ấy, trải qua vụ án huyết kê đó họ vẫn ở lại, vẫn cung phụng cho Thổ Địa nhưng Thổ Địa không thể như trước. Thậm chí họ cũng từng kéo người về để ở và xây dựng thêm nhưng chẳng được bao lâu họ vẫn sẽ rời đi.
Cậu ta đã từng nghĩ tới việc sử dụng công đức để thanh tẩy dòng máu yêu quái trong người, trợ giúp việc độ kiếp dễ dàng hơn nhưng không thể nào thành công vì lượng công đức không được các Thành Hoàng làng giúp đỡ hay các tiên vị giúp thì rất khó tiếp nhận vào trong cơ thể.
Trường Bạch ngồi tĩnh tâm, nhìn lại những gì mình trải qua trong quá khứ, lại nhìn nó ở một góc độ khác ngày đêm luân chuyển.
Tròn hai tháng ngồi trên đỉnh Tàng Thư Khố, đối với người tu hành chỉ là trong chớp mắt. Tới hôm nay cậu mở mắt, trước mặt cậu là một cuốn sách lơ lửng lúc nào không hay.
Trường Bạch bắt lấy nó, mở ra xem. Những ký tự thật khó hiểu, cậu lại nhắm mắt mở mắt nhìn lại. Bây giờ nó lại rõ ràng từng chút, cậu bắt đầu đọc từng dòng từng chữ. Tưởng nhanh mà lại không phải, chỉ gần trăm trang, nhưng mỗi từ bên trong như đúc kết thành quả của cả đời.
Lại qua thêm nửa năm, cuốn sách đó tan biến vào trong hư không. Cậu đã đọc hết được chúng, nhưng khi cuốn sách vừa đóng lại, những chữ trước đó cậu đều đã quên hết. Khi muốn nhớ lại thì rất khó mà chỉ có một phần nhỏ hiện rõ ràng trong đầu.
Cách để độ kiếp đã được tìm thấy!
Nhưng khi độ kiếp, nếu muốn tiếp tục ở lại chỉ có thể ẩn giấu tu vi, hạ thấp trở lại Quy Chân viên mãn vì giới hạn của người phàm. Nếu có thêm một đợt p·há h·oại như hồi chiến đấu với Dương Tiễn, sợ là bay nửa cái đại lục.
Trường Bạch quay trở ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp một con rắn trắng đang ở trên cây định ăn quả.
Cậu liếc qua một cái, phát hiện một điều thú vị liền mỉm cười. Cách không khiển vật đem nó cùng với cái quả trên cây xuống.
– Ngươi làm sao tới được đây? – Trường Bạch hỏi, nhìn nó bé tẹo trong tay như muốn cắn người.
– Nếu ngươi dám cắn, ta không ngại bẻ răng ngươi đâu. – Cậu chỉ mỉm cười nhưng trong mắt nó là cả một ác thần đang muốn làm thịt nó.
Thấy bạch xà không trả lời mình, cậu ta truyền chút pháp lực vào người nó, cả người nó lớn nhanh như cây tre, cắm rễ năm năm một ngày một thước.
Chớp mắt đã khiến nó to lớn, miệng nhỏ có thể nuốt trôi được linh quả vừa mới hái.
Khi vừa nuốt xuống, nó đã có thể hiểu được tiếng Trường Bạch hỏi.
– Tiên nhân, ta không cố ý, ta chỉ theo con hạc đó trở về.
Bạch Xà nói xong, cái đuôi chỉ lên trên mái nhà có bầy hạc đang đậu nơi đó.
– Vậy sao. – Trường Bạch nói xong, cậu liền lấy chút pháp lực của mình đưa cho con hạc đem Bạch Xà tới.
– Sau này ngươi theo ta tu luyện đi, đi lung tung thì ta cũng không quản nổi ngươi đâu. – Trường Bạch hiển lộ chiếc đuôi cho Bạch Xà xem.
– Đa tạ,… chủ nhân? Đại Tiên?
– Gọi ta là Trường Bạch được rồi. – Thấy nó bối rối xưng hô, Trường Bạch nhắc nhở.
– Vâng, thiếu chủ.
Nó nói vậy, cậu ta cũng không có cách nào khác.
– Thiếu chủ, chúng ta bây giờ đi đâu? – Bạch Xà nằm trên vai Trường Bạch hỏi.
– Độ kiếp! – Trường Bạch bay lên trời, bay được một đoạn xa rồi trả lời.
Bạch Xà mở to mắt, cả người lạnh toát như đang sợ hãi. Rõ ràng nó vừa mới bước vào tu tiên mà thiếu chủ đã đưa nó đưa nó đi cùng đối đầu với thiên kiếp.
– Cô không cần ở cạnh ta, chỉ đứng ở nơi xa là được. – Trường Bạch lập tức lý giải suy nghĩ trong lòng nó.
Tới giữa biển, cậu ta bao bọc mình trong lớp pháp lực mỏng rồi lặn xuống. Tiến về Đông Hải Long Cung.
Long Vương đang xử lý sự vụ trong điện, thấy Trường Bạch bước vào. Lão rất biết nịnh nọt mà lại gần hỏi thăm.
– Không biết Đại Tiên tới chỗ ta là cần gì trợ giúp.
– Đại Tiên? – Trường Bạch liếc qua lão. Thừa biết ngày hôm đó lão đã biết về thân phận của hắn, hắn cũng sớm biết bốn lão Long Vương đứng từ xa nhìn muốn làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng tình thế không ổn đã sớm bỏ chạy trở về Long Cung phong bế tu luyện.
– Ta muốn chút máu của Long Vương các ngươi. – Trường Bạch không thèm để tâm tới chút chuyện đó.
Ngao Quảng nghe vậy cũng giật mình. Trong lòng nổi lên lửa giận.
– Sao thế? Không tự nguyện? – Trường Bạch thấy lão im lặng rất lâu, chỉ tay hoá thành kiếm chuẩn bị ra tay.
– Không có! Ta rất tự nguyện. – Lão ta sợ hãi, sợ mình lại giống như thằng con mình bị một tên nhóc rút gân lột vảy.
Ngao Quảng dùng dao rạch một đường ở trên sừng, giọt máu vàng óng chảy xuống. Trường Bạch thuận thế bắt lấy.
– Chút tinh huyết mà thôi, ngươi tu luyện vài năm lại có. Thuận tiện gọi ba tên kia tới, tránh để ta tốn công di chuyển.
Trường Bạch nhận lấy xong lại tiếp tục nói ra.
– Vâng! Vâng!
Ngao Quảng không còn cách nào khác, gọi ba lão già kia tới cống nạp cho hắn rồi lại chờ đợi vì hắn chưa cho rời đi.
——————–
Trường Bạch thu thập tinh huyết của Long Vương làm gì?
Đủ bốn loại còn chưa đủ? Chương sau sẽ rõ.