Đế Chế Đại Việt

Chương 1212: Trại tỵ nạn

Chương 1212: Trại tỵ nạn

Võ Tánh lúc này cũng phải có nhiều điều lo nghĩ, hắn là người nhân hậu, thương dân chúng, vì vậy mà trước đó đã không theo nhà Tây Sơn vì chứng kiến những cuộc tàn sát đẫm máu. Đối với Võ Tánh c·hiến t·ranh chỉ có dân chúng là những người chịu khổ nhiều nhất, bất kể là dân chúng của nước mình hay đất nước của kẻ thù, dân chúng là vô tội, vì vậy dù là trong chiến đấu Võ Tánh cũng cố hết sức để bảo toàn mạng sống cho dân chúng ở những nơi mình c·hiếm đ·óng. Lúc này dân chúng Bravia chạy đến cầu cứu, tâm lý nói rằng hắn phải thu nhận bọn họ, nhưng lý trí lại còn nhiều đắn đo. Bởi mệnh lệnh từ Thăng Long là hạn chế xung đột với Gemanic đẩy mâu thuẫn sang phía Bravia. Lúc này nếu trấn Tây Thành tiếp nhận dân chạy nạn, rất có thể sẽ gây xung đột không cần thiết giữa hai bên. Nghĩ đến đây Võ Tánh nói.

– Thành lập một trại tị nạn ở vùng biên giới, không cho phép bọn hắn tiến vào lãnh thổ Tây Thành qua hai cây số. Mặt khác lập tức đánh điện trở về cho Thăng Long xin chỉ đạo từ bệ hạ.

Không có cách nào quyết định, Võ Tánh cũng chỉ đành làm như vậy. Qua một ngày, dân tỵ nạn chạy về Tây Thành mỗi lúc một đông hơn, chẳng mấy chốc đã lên đến 5 ngàn người, trại tỵ nạn có thể xem thành một cái làng nhỏ.

Chờ đợi suốt một ngày, Võ Tánh cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Thăng Long, hắn bất ngờ chính là lần này lại đích thân do bệ hạ hạ lệnh xuống chỉ có mấy chữ: “Tướng ngoài mặt trận, tuỳ cơ ứng biến”. Ở đây không phải là đá lại quả bóng cho Võ Tánh, mà có nghĩa là Đăng Nguyên cho phép Võ Tánh phóng tay thoải mái hành động, có việc gì Thăng Long sẽ chịu trách nhiệm. Võ Tánh trong lòng không khỏi xúc động như kiếp trước gặp được minh chủ liền quỳ xuống hướng phía Đông bái lạy hô lớn.