Đế Chế Đại Việt

Chương 1237: Đột kích

Chương 1237: Đột kích

Những người thổ dân ở phía ngoài còn không thể nhìn đấy được hành động của các hải quân đặc chiến đội, hôm nay trời không quá tối, thế nhưng nếu không cẩn thận chú ý tuyệt đối không thể thấy người trong bóng đêm. Huống chi khẩu phần ăn của q·uân đ·ội Đông Ngô nếu so với Đại Việt hay các quốc gia phương Tây thì thực sự là quá… “chay”. Bọn hắn ăn chủ yếu là cơm, rau, còn hàm lượng thịt, cá trong bữa ăn khá ít chứ đừng nói đến là các loại bơ sữa, điều này dẫn đến thị lực trong bóng tối của quân Đông Ngô thực tế cũng không quá tốt trừ việc ăn h·iếp được quân Đại Hán.

Lọt vào bên trong hàng rào bọn hắn xem như đã thoát được ánh đèn pha, bên trong mỏ chỉ có 1 nhà máy nhiệt điện nhỏ, không thể nào cung cấp điện để khắp nơi có thể lắp đèn pha công suất lớn được. Do đó canh gác ở bên trong chỉ có thể dựa vào lính gác.

Yết Kiêu bắt đầu ra đấu hiệu, ba người tản ra xung quanh canh gác, Yết Kiêu cùng một người khác áp sát tháp canh, bọn hắn rút ra lưỡi lê, khoác súng ra đằng sau chậm rãi theo cầu thang xoắn mà bước lên trên cao. Mỗi tháp canh như thế này là một ụ súng máy, do đó được làm kiên cố bằng bê tông, tháp cao 4 mét có thể cung cấp tầm bắn quét rất rộng xuống phía bên dưới.

Hai người không tiếng động đi lên phía trên, ở trên tháp canh có hai binh sĩ, một người điều khiển đèn pha, một người lăm lăm súng máy. Yết Kiêu lúc này như một con báo đen lập tức vồ tới, một bàn tay như cái kìm sắt bị chặt miệng của lính gác ghì vào ngực bình, tay kia cầm lưỡi lê nhanh như chớp cắt sâu vào cổ họng của tên binh sĩ, phía bên kia một đội viên của hải quân đặc chiến đội cũng đồng thời hạ gục tên lính canh còn lại. Hai người nhẹ nhàng đặt hai cái xác xuống. Yết Kiêu cầm lưỡi lê lau lau máu vào áo của xác c·hết, sau đó nói.