Đế Chế Đại Việt
Chương 1300: Tây Gốt biến loạnChương 1300: Tây Gốt biến loạn
Nghe ông Ba nói xong Đăng Nguyên không khỏi hít vào một hơi, sống mũi mỏi nhừ. Tình cha lớn lao biết bao nhiêu mới có thể nói ra những điều thản nhiên như vậy, đau đớn nhất không phải là khi khóc oà, mà là khi phải nuốt ngược nước mắt vào bên trong. Dù ông Ba trên gương mặt lúc này tràn đầy vẻ tự hào, như cả Lý Anh Tú và Đăng Nguyên đều hiểu được tâm của ông lão đ·ã c·hết.
Thừa Mệnh năm thứ 4 đi lính đánh trận, vợ ở nhà mang thai, đến khi giải ngũ trở về vợ đã mất chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất được hàng xóm cùng phủ nha nuôi dưỡng. Cứ như vậy suốt 30 năm ở vậy nuôi con, tận mắt nhìn thấy con mình lớn lên thi đậu vào học viện hải quân trở thành người quân nhân chân chính, ấy vậy mà không bao lâu lại nhận tin tức con mình đã hi sinh. Một người bình thường làm sao có thể thản nhiên đối mặt với điều đó cơ chứ. Đó cần phải có ý chí kiên cường đến mức nào, để cho mọi người thấy con trai mình đã ra đi trong vinh quang chứ không phải là một c·ái c·hết uất hận như vậy.
– Ông Ba, ta đã hiểu rõ suy nghĩ của ông, ông hiện tại giờ có nguyện vọng gì không?
Lý Anh Tú lúc này nói, người đã mất, dù làm gì cũng không thể bù đắp nổi, điều có thể làm duy nhất chính là thực hiện những tâm nguyện của bọn hắn. Ông Ba lúc nãy nghe hai người nói là người từ bên trên đến, ý nguyện của hắn lại có hi vọng liền nói.