Phong Lưu Chân Tiên
Chương 1462: Hư Không Cự ThúChương 1462: Hư Không Cự Thú
Dương Thiên còn chưa hiểu Vương Mộ Đồng có ý gì thì đã thấy Tử Linh bước về phía trước, đầu ngẩn cao nhìn về phía bầu trời đêm trống rỗng. Thiên không xuất hiện một vết nứt khổng lồ dài đến vài ngàn mét. Từng cơn gió từ trong vết nứt này thổi ra như những lưỡi dao sắc bén đem khu vực xung quanh cắt nát. Không may, biệt viện của Dương Thiên nằm ngay bên dưới vết nứt. Hắn còn chưa kịp thăm quan nơi ở mới này lần nào thì nó đã biết thành phế tích.
Những cơn gió kia chỉ là chút dư âm truyền ra từ vết nứt không gian. Vài giây sao, mỗi q·uả c·ầu l·ửa rất lớn từ trong vết nứt lao ra. Góc độ bay có hơi chệch, vậy mà đâm thẳng đến khu vực trung tâm Ma Tinh Tộc. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, dù Dương Thiên đứng ở rất xa vẫn nghe được. Tiếp theo đó, từng cơn sóng chấn động mạnh mẽ từ vị trí v·a c·hạm truyền đi, đem tất cả kiến trúc gần đó thổi bay. Vương Mộ Đồng vội dùng linh lực tạo thành rào chắn, bảo vệ ba người. Vài phút sau, chấn động rốt cuộc cũng kết thúc, nơi bọn hắn đang đứng đã bị san phẳng thành bình địa. Nhìn về phía đằng xa có thể dễ dàng thấy được một cái miệng hố rất sâu.
Vết nứt không gian vẫn còn nguyên đó, thậm chí tiếp tục mở rộng. Ẩn hiện sau vết nứt là một con mắt khổng lồ, đồng tử màu đỏ tươi khát máu. Hiện trạng này duy trì hơn mười phút, sinh vật bí ẩn kia để lại một tiếng kêu không cam lòng rồi dần rời đi, vết nứt cũng nhanh chóng khép lại. Dương Thiên khẽ lắc đầu, quay sang Vương Mộ Đồng thì thấy nàng tỏ ra khá bình thản:
– Ngươi biết chuyện gì đang diễn ra sao?