Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 152.1: Giải đấu giao hữu (5.1)

Chương 152.1: Giải đấu giao hữu (5.1)

Xoẹt!

Xoẹt!

-Á!

Một tiếng thét kinh hoàng xé toạc không gian yên tĩnh nơi đây, kéo theo đó là từng âm thanh vọng lại cực kì rùng rợn.

Rải rác trên mặt đất là những mẩu thịt đẫm máu vừa bị cắt.

Hắn cầu nguyện rằng mình sẽ tránh được điều tồi tệ nhất, nhưng hiện thực nó không nghe theo hắn.

‘Nó’ vẫn tiếp tục đuổi theo hắn ta.

-G…Giúp t-

Xoẹt!

Một dòng huyết tuôn ra như suối từ phần cổ của kẻ đang cố chạy trốn.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhưng không một giọt máu nào dính vào quần áo của kẻ s·át n·hân.

Có vẻ như kẻ s·át n·hân đã né tránh từng giọt máu.

Nơi đây còn một người quan sát ẩn núp, đang theo dõi diễn biến sự việc với đôi vai run rẩy, quay sang hướng ngược lại và vội vàng co cẳng chạy.

Đôi chân hắn không nghe lời hắn nữa vì hắn ta quá sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố ép chúng di chuyển.

Ta cần phải báo cho cung điện chính biết….

Một con quái vật đã xuất hiện.

Việc thay đổi kế hoạch là cần thiết.

Làm sao ‘nó’ biết được?

Tên nam nhân này không thể hiểu nổi.

Hắn có nghe nói rằng một chi nhánh ở Thiểm Tây đã bị phá hủy cách đây vài tháng.

Nhưng đó là vì Hắc Hiếu Thảo đã hành động liều lĩnh chống lại mệnh lệnh của Giáo chủ.

Người ta nói rằng hắn đã bị g·iết vì hành động ngu ngốc của mình.

Thậm chí hắn còn mất đi một vật rất có giá trị trong vụ việc này.

Hắn ta thật là một thằng ngốc.

Tên nam nhân nghĩ, nhớ lại Hắc Hiếu Thảo.

Nơi này không giống như Thiểm Tây.

Không có võ giả nào b·ị b·ắt và họ đã tỉ mỉ xóa mọi dấu vết vì Thiếu Lâm Tự và Liên Minh Võ Lâm ở gần nơi này.

Ngay cả Hòa Âm Chi Kiếm và Đại sư trụ trì Thiếu Lâm Tự, những người đều có khả năng đọc được ‘Thiên khí’ cũng không thể tìm ra được nơi này.

Nhưng sau đó…

Vậy thì con quái vật đó là gì?

Làm sao ‘nó’ biết được chúng ta và t·ấn c·ông?

Hơn nữa, chỉ có một mình ‘nó’ mà đã làm gỏi tất cả thành viên ở đây.

Rắc!

Tên nam nhân nghiến chặt răng khi dồn sức vào đôi chân.

Hắn nhớ lại cảnh tên Đường chủ của mình bị cắt cổ ngay trước đó.

Hắn ta đã tận mắt chứng kiến cảnh một võ giả đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh bị cắt đứt cổ chỉ bằng một đòn.

Một thanh kiếm… Liệu con quái vật đó có cầm kiếm không?

Tên nam nhân này không thể nhớ được.

Ký ức của hắn trở nên mơ hồ vì nỗi sợ hãi quá lớn.

Bây giờ hắn chỉ biết một điều, đó là chạy.

Rốt cuộc, hắn nghĩ rằng mình cần phải cho Giáo chủ của mình biết.

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi…..

Hắn ta không ở xa đường thoát hiểm.

Một khi hắn ta đã đến đó, hắn có thể…

Roẹt!

Lộp… Cộp..

Cái đầu của cái tên hoảng loạn chạy trốn đã lìa khỏi cổ mà rơi lăn tăn trên mặt đất, còn cơ thể hắn thì bất lực ngã gục xuống đất.

Kẻ sống sót cuối cùng của chi nhánh đó đã bị g·iết c·hết, chỉ đơn giản như vậy.

Cộp…

Tiếng bước chân vang vọng khá lớn trong nơi ẩn náu trên cành cây giờ đây chỉ còn lại sự im lặng.

Kẻ s·át n·hân không hề có một vết xước nào và trông hoàn toàn sạch sẽ nguyên vẹn ngay cả sau khi tàn sát hàng chục võ giả.

Xác c·hết nằm rải rác trên mặt đất, mỗi cái xác c·hết đều chỉ lưu lại một vết chém chí mạng.

Tuy vậy mà kẻ đã gây ra cảnh hỗn loạn này thậm chí còn không cầm một thanh kiếm nào trên tay.

“Ta xin lỗi.”

Trong không gian trống rỗng, một giọng nói yếu ớt vang vọng khắp hang động.

Lời xin lỗi được gửi đến ai?

Người đó, một mình, tiếp tục nói.

“Vì đã mượn cơ thể của ngươi mà không được phép và bắt ngươi làm những điều này bằng chính đôi tay của mình.”

Người mà cô ấy đang nói chuyện không thể nghe thấy cô ấy.

Vì nữ nhân đó đã ép người đó ngủ để không phải chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

“…Ta thực sự xin lỗi, nhưng chỉ một chút nữa thôi.”

Dù sao thì cô cũng không thể ở lại lâu như vậy được.

Đây gần như là lần cuối cùng cô có thể sử dụng cơ thể này.

Cô cũng biết rằng hành động của mình sẽ khiến thời điểm đó đến sớm hơn.

Nhưng dù vậy, cô vẫn phải làm vậy.

Đã quá muộn để chuộc lại tội lỗi của cô.

Những gì cô ấy không làm được ở kiếp trước, thì thiếu nữ này sẽ làm.

Vì vậy, để làm được điều đó, cô ấy muốn, ít nhất… Ít nhất…

Dọn sạch một số viên sỏi trên đường đi của người đó.

Cô tự hỏi liệu những nỗ lực của mình có tạo ra sự khác biệt nào không, nhưng cô vẫn tiếp tục.

Ta sẽ làm điều này ngay cả khi đó là điều cuối cùng ta phải làm.

Đó là lý do tại sao cô ấy ở đây ngay lúc này.

Thiếu nữ thoát khỏi nơi bị một mảnh hắc ám bao trùm và quay trở lại nơi có quang minh mà không ai để ý.

Bước chân của cô ấy rất nhanh. Nhanh hơn bất kỳ ai.

“Tuyết A!”

Đường phố Hà Nam rất sáng ngay cả vào ban đêm.

Đám đông nhộn nhịp mang lại cho Hồng Oa cảm giác thoải mái khi cô hòa nhập vào họ.

“Muội đã ở đâu thế!”

Hồng Oa nhanh chóng tiến về phía Vi Tuyết A và ôm cô ấy.

“Tỷ lo lắng quá..”

“Ồ… xin lỗi.”

“Nếu tỷ cứ lo lắng như thế này thì… Lần sau muội sẽ không giúp tỷ nữa đâu.”

“Hử..”

“Tỷ hiểu là đó là vì ông nội của muội mà…”

“Xin lỗi tỷ… lần sau sẽ không như vậy nữa. Ta bị lạc đường.”

Hồng Oa không thể trách mắng Vi Tuyết A sau khi nhìn thấy khuôn mặt nức nở của cô ấy nên cô chỉ có thể thở dài.

“…Muội đã làm tất cả những gì ta yêu cầu, đúng không?”

“Chưa!”

“Cái gì cơ?”

“Tuy nhiên! Muội không nghĩ chúng ta cần phải làm vậy!”

“…Thôi, kệ đi. Đi thôi. Mậu Diễn hộ vệ có lẽ lo lắng đến nỗi mặt mình sẽ đầy mồ hôi, ngay cả vào mùa đông này…”

“Được rồi!”.

Khi Hồng Oa kéo cô đi, ánh mắt của Vi Tuyết A vẫn hướng về tòa cung điện xa xôi của Liên Minh Võ Lâm.

Cô ấy không nói dối.

Vì cô ấy thực sự tin rằng mình không cần phải làm gì thêm nữa.

Sau khi hắn có được mọi thứ từ đây….

Sau khi ngươi nhận được tất cả những thứ ngươi mong muốn…

Cuối cùng cô ấy cũng có thể làm được điều đó sau khi chuyện đó xảy ra.

Khi Vi Tuyết A nhìn từng bông tuyết, cô nhớ đến Trương Thiên Niên.

Lần này, hắn sẽ không cần phải g·iết tên khốn đó nữa.

Nói chính xác hơn thì hắn không thể tự làm.

Đó là lý do tại sao cô phải tự mình làm việc đó.

Cô sẽ gánh vác mọi gánh nặng từ kiếp trước của hắn rồi biến mất.

Xin lỗi hắn ta ư? Có lẽ ta thậm chí không thể làm được điều đó.

Cô muốn một ngày nào đó sẽ nói với hắn điều đó.

Nếu cô ấy có cơ hội.

Giá như cô có thể gặp lại hắn một lần nữa.

Cô muốn nhìn vào mắt hắn và truyền đạt cảm xúc của mình…

Nhưng ta biết rằng ta không xứng đáng. Ta thậm chí không dám hy vọng vào điều đó.

Cô thở dài trong làn gió lạnh.

Hắn sẽ không muốn gặp ta trong tình trạng này đâu.

Và thiếu nữ này cũng không muốn điều đó.

Cô chỉ là một phần gánh nặng của mình.

Đó chính là lý do vì sao cô không thể và không dám nuôi bất kỳ hy vọng nào.

Vi Tuyết A lại nhìn Hồng Oa lần nữa.

Tay cô lạnh ngắt vì phải chờ cô quá lâu, tai cô cũng đỏ lên.

Xì.

Điều duy nhất cô có thể làm để xin lỗi là chia sẻ chút ấm áp.

“Hửm?”

Hồng Oa nhìn về phía Vi Tuyết A sau khi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

“Tuyết A.”

“Vâng?”

“Ừm… Muội làm gì thế?”

“Hả…? Làm gì cơ?”

Khi Vi Tuyết A trả lời với đôi mắt lấp lánh, Hồng Oa nghiêng đầu bối rối và lại nhìn về phía trước.

Buổi tối mùa đông trôi qua lặng lẽ như không có chuyện gì xảy ra.

****************

Đã một thời gian trôi qua kể từ khi bảng xếp hạng mới được công bố vào đầu ngày.

Khoảng thời gian này đủ để các võ giả vừa mới thi đấu xong có thời gian nghỉ ngơi và ăn uống.

Khi tôi đang loay hoay, Đường Tố Nhiệt, người đi ra từ y thất, đã nói chuyện với tôi.

“Cửu thiếu gia… Thật xin lỗi vì lúc nãy không thể đến cổ vũ cho ngươi chiến đấu.”

“Không sao đâu, đừng biểu cảm như thế nữa.”

Khi tôi trả lời một cách thẳng thừng, vai của Đường Tố Nhiệt hơi giật giật.

Cô ấy đã thể hiện phản ứng đó mỗi khi tôi nói chuyện trống không với cô.

Có chuyện gì với cô thế?

Cô ấy là người đã yêu cầu tôi nói chuyện thoải mái với cô, nhưng bản thân cô ấy lại không làm điều đó.

Tôi nói rằng cô có thể làm vậy, nhưng cô từ chối và nói rằng làm như vậy sẽ giống như g·ian l·ận hay gì đó.

Cô ấy có ý gì khi nói g·ian l·ận…?

Tôi không bao giờ có thể hiểu hết được lý luận của cô.

Tôi tiếp tục ăn bánh bao để lấp đầy bụng.

Bên cạnh Đường Tố Nhiệt và Nam Cung Phi, còn có một vị khách khác đến thăm tôi.

Thực ra, chính vị khách đó đã mang những chiếc bánh này đến cho tôi.

Vị khách sau đó nói với vẻ không tin lắm.

“..Ta thực sự nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng ngươi thực sự đã quyến rũ được một thiếu nữ ư?”

“Sao vừa tới đây ngươi đã chửi ta thế?”

“Ta đang khen ngươi đấy, đồ ngốc.”

Đó là một thiếu nữ có mái tóc đen ngắn.

Chính Bình A Hi là người đã chặn tôi lại ở yến thất.

“Ta đi cả chặng đường dài đến đây chỉ để xem ngươi thế nào, thế mà ngươi lại nói như thế này…”

“Ừ, vậy thì tại sao ngươi lại đến đây?”

“Ta đã nói rồi. Ta đến đây để xem…”

Sự xuất hiện đột ngột của Bình A Hi trong doanh trại của tôi, với chiếc bánh bao trên tay, khiến tôi vô cùng bối rối.

Suy cho cùng, cô ấy đến đây thật tình cờ.

Và còn có cả bánh bao nữa.

“Ngươi đã nói là ngươi thậm chí sẽ không tham gia giải đấu mà.”

“Ngươi lại nói chuyện trống không rồi.”

“Thưa tiểu thư.”

“Ờ, thôi không sao, đừng làm thế nữa.”

Cô ấy nói với giọng khinh thường.

Tại sao cô ấy lại giận tôi khi chính cô bảo tôi làm vậy?

“Lần này ta chỉ tới đây dự tiệc thôi, ta biết nếu ta không đi, Gia chủ nhất định sẽ nói gì đó. Hơn nữa ca ca nói cũng đi công tác, ta liền đi theo.”

Xét đến tính cách của hắn, tôi có thể thấy Gia chủ của Bình gia sẽ hành động theo cách đó.

Hắn ta làm tôi nhớ đến một người đàn ông trông giống như một con gấu khổng lồ với tính khí nóng nảy.

Thật thú vị khi những người như thế này lại xuất phát từ khuôn mặt và tính cách của người đàn ông đó.

Chỉ cần liếc nhìn khuôn mặt hắn là đủ để chứng minh quan điểm của tôi.

Bình Vũ Trân và Bình A Hi thì đẹp trai và xinh đẹp, nhưng người đàn ông kia thì hoàn toàn khác.

Tôi cho rằng phía mẫu thân họ phải cực kỳ xinh đẹp.

Hơn nữa, Bình A Hi lại là con của một người th·iếp, điều đó có nghĩa là cả hai phu nhân đó đều xinh đẹp.

“Ngươi đang nhìn cái gì thế? Trên mặt ta có gì à?”

“Không, không có gì. Vậy ngươi muốn gì ở ta?”

“Ta không đến đây để gặp ngươi. Ta đến đây để gặp một người bằng hữu.”

“Một người bằng hữu?”