Phong Lưu Chân Tiên

Chương 1705: Vu Lãm Rời Đi

Chương 1705: Vu Lãm Rời Đi

Tên Bách Diện Ma Tộc này gọi là Liệt Nhan, một trong những tộc nhân hiếm hoi còn sót lại của chủng tộc đã từng rất nổi danh kia. Theo lời kể của Liệt Nhan, phụ mẫu hắn bị người khác t·ruy s·át, phải chạy đến tận hư vô để lẫn trốn. Đáng tiếc thương thế quá nặng, chỉ cần cự được thêm mấy trăm năm liền nằm xuống, để lại Liệt Nhan bơ vơ tại một cứ điểm bên ngoài hư vô. Hắn từ khi còn rất nhỏ đã dựa vào nghề t·rộm c·ắp vặt để sống sót và tu luyện. Nơi này nhìn đâu cũng là đại năng Hoàng Cấp, Vương Cấp khó khăn lắm mới thấy được một người, đương nhiên dễ dàng nhìn ra thủ đoạn của Liệt Nhan.

Bất quá bọn hắn đều không mấy bận tâm, xem đây là trò đùa thù vị trong thời gian săn bắt nhàm chán. Thi thoảng vui vẻ sẽ tặng cho hắn vài thứ tu luyện. Bằng nhiều cách khác nhau, từ trộm vặt cho đến làm công cho các thế lực thương hội như Phong Vũ Lâu, Liệt Nhan thành công bước vào Ma Hoàng. Cái này một phần là nhờ tư chất của Liệt Nhan không tệ, cộng thêm bên ngoài hư vô nhiều bảo vật đến từ hư không cự thú, hắn may mắn trộm được vài thứ có giá trị, đột phá thành công.

Đạt đến Ma Hoàng, tu vi của tên này một mực đình trệ không tiến thêm. Để đáp ứng nhu cầu tu luyện, hắn quay lại con đường t·rộm c·ắp trước kia, làm một tên Ma Hoàng đạo tặc. Phi hành thần khí hình dạng lâu đài của Dương Thiên vốn cực kỳ sang trọng, cho dù nhìn khắp cứ điểm này cũng chẳng mấy người có thể so sánh được. Liệt Nhan liều lĩnh đến đây tìm kiếm vận may, không ngờ lại bị Vu Lãm tóm gọn.

Câu chuyện này có mấy phần thật, mấy phần giả Dương Thiên vốn chẳng bận tâm. Hắn chỉ cần biết danh tự của tên này để tiện xưng hô là đủ rồi. Ba người trao đổi xong xuôi, Dương Thiên liền để Liệt Nhan dùng huyết mạch lập ra một đạo thệ ước, nếu phản bội huyết mạch sẽ bị hủy, tu vi tận phế. Thời gian hiệu lực của thệ ước cũng không dài, đến khi Dương Thiên kết thúc chuyến đi săn là đủ. Dưới điều kiện này cùng đủ loại đe dọa, Liệt Nhan cuối cùng cũng cắn răng chấp nhận.