Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Chương 19: Thỉnh Phật!Chương 19: Thỉnh Phật!
Trường Bạch mang theo Kim Sí Đại Bằng đi về núi Thanh Long, nằm tại phía Tây Nam cách đó hơn ba trăm dặm. Khoảng cách như vậy chưa đến nửa canh giờ đã tới.
Trong đó, có ba con yêu quái, thường xuyên ăn h·iếp dân lành, hưởng hương hỏa nhờ việc giả dạng. Gần đây là đợt dân chúng dưới chân núi Thanh Long đang tổ chức thu hoạch mùa vụ mới.
Mùa đợt này rất được, thu hoạch đầy ụ, nhà nào cũng chất kín kho. Lúc nộp lên ngân khố của triều đình mà vẫn còn được khen thưởng cho hai trăm lượng vàng.
Người người kéo nhau đến phủ Kim Bình, bọn họ đều cho rằng cả làng được mùa là do những vị hành phật trong phủ thỉnh giúp được mùa.
Bên trong có ba người đang ngồi trước tượng phật làm từ đồng thau to lớn giữa đại điện. Xung quanh dân làng đang không ngừng cúi lạy đưa lễ vật lên trả ơn ban phúc.
– Đại sư, tạ ơn các ngài đã phù giúp cho dân làng chúng con thu được mùa bội thu. Dân làng chúng con có chút lễ gửi lên các bậc bề trên.
Trưởng làng dẫn đầu nói rồi bảo người mang vào.
Sáu, bảy cậu trai tráng đang bê chiếc mâm gỗ vào trong. Đi đầu là gạo nếp trắng, thứ hai là rau củ hoa quả trồng được, cuối cùng là một mâm toàn vàng là vàng chói mắt.
Ánh sáng ấy khiến ai cũng lấy tay che lại.
– Kính thưa Đức Phật Thích Ca, hôm nay ngày 28 tháng 8 năm Đại Nghiệp thứ 5, chúng con … – Trưởng lão vừa thắp xong nén hương, vừa lạy vừa đọc thành tiếng.
Sau cùng chính là xin được Phật Tổ phù trợ cho năm sau được mùa như năm nay.
Ba tăng nhân đứng bên cạnh cũng vừa gõ mõ để tụng kinh làm không khí càng thêm trang nghiêm. Khi hoàn thành nghi lễ, dân làng rời đi không làm phiền ba vị sư phụ.
– Ba vị sư phụ, trăm sự nhờ các vị chuyển lời tới Phật Tổ.
– A Di Đà Phật! – Cả ba đồng thanh đáp.
Tiễn họ xong, ba người đóng cửa cả trong lẫn ngoài, nhẹ nhàng cười khúc khích đầy vui thích.
– Đại ca! Chúng ta lại có thêm đồ ăn rồi. – Một người trong đó nói rồi mở miệng cười ngửa ra sau.
Dần dần chúng trở lại nguyên dạng là con tê giác.
– A Di Đà Phật! Ha, ha, ha…! – Một tên trong số đó bắt chước lại điều vừa làm lúc tiễn dân làng đi rồi cười phá lên như đó là thú vui của chúng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa gỗ trầm đục từ phía ngoài vang lên. Ba người vội vàng giả dạng trở lại thành ba vị sư rồi nhẹ nhàng mở cửa.
Thấy người tới là một lớn một nhỏ. Bọn họ cũng nhiệt tình khoản đãi mời vào trong.
– Vị thí chủ đây không biết ghé am tự có chuyện gì muốn nhờ chăng?
Một trong số đó hỏi người trung niên đi phía sau cậu thanh niên mặc áo trắng. Trung niên mang đôi đồng tử kỳ dị sắc bén đến lạ thường, đôi mũi ưng cùng vết sẹo dài và lớn trên tay, trên ngực lộ ra một phần cơ thịt hình tròn không đồng nhất với màu da.
– Đa tạ sư phụ tiếp nhận. Chúng tôi tới muốn dâng cúng một phần để đường đi bình an thuận lợi, săn bắt thành công. – Thanh niên trẻ áo trắng có phần gian manh, mắt nhỏ khép hờ nhìn sư thầy.
Ánh sáng lóe lên trong mắt cậu ta rồi biến mất. Hai người chính là Trường Bạch và Kim Sí, vết sẹo trên người chính là lúc giao chiến ở trên Sư Đà Lĩnh vài tháng trước tạo thành.
– Mời vào mời vào. Công tử cứ tự nhiên.
Ba người đoán chắc hai người là chủ tớ, thanh niên hẳn là đang trong cuộc săn bắn gần đây.
– Không biết ba vị pháp danh là gì? – Trường Bạch hỏi.
Ba người nhìn nhau, rồi lại cúi đầu hướng Trường Bạch.
– Mà thôi, ta thấy cũng không cần thiết lắm. Chúng ta nên làm lễ xong rồi rời đi.
Kim Sí phía sau không muốn mất thời gian với ba người này, muốn mau chóng xong việc rồi đi tìm mấy con yêu quái cho chủ nhân.
Nó không hề biết ba con yêu quái đang cần tìm lại đứng ngay trước mặt mình giả dạng thành phật đi lừa dân làng.
– Ta có cho ngươi mở miệng sao? – Trường Bạch liếc Kim Sí.
Nó vội vàng cúi đầu không dám cãi lại.
– Tại hạ Hạnh Đăng, Hạnh Phổ, Hạnh Chiếu.
Một người trong đó đứng ra giới thiệu. Trông bọn họ rất giống nhau, cực kỳ khó để phát hiện. Những người giống đến ngoại hình như vậy thì rất đáng nghi ngờ. Kim Sí cũng để ý tình tiết này.
– Ba vị giống nhau thật. – Trường Bạch mỉm cười châm hương.
– Đa tạ thí chủ, không biết thí chủ hỏi vậy…
Hạnh Phổ vừa nói, chúng liền hiện nguyên hình một cách bất ngờ. Không rõ chuyện gì đang diễn ra, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
– Ba vị cảm thấy sảng khoái không? Ta vừa làm pháp cầu cho các vị. – Vừa lúc chúng hiện hình là lúc cậu ta cắm nén hương. Trường Bạch quay người lại nhìn.
– Đúng là sơ xuất, chút mánh khóe ấy không lừa được ta đâu.
Nói xong, cậu cách không đốt bùa, trong từ đường giờ chỉ còn hai người cùng ba con yêu quái, cửa thoát đã bị phong ấn.
Ba con tê giác lùi lại phía sau, tranh thủ cơ hội chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Vừa lùi tới bức tượng phật, cả ba không hẹn mà đâm sầm vào tường nhà. Chúng lợi dụng chiếc sừng cùng thân thể cứng chắc của mình đánh thủng tường bỏ chạy.
Nào ngờ, chúng vừa đâm vào, tường thì vỡ rồi nhưng sau lớp tường lại có thêm một lớp phong ấn nữa.
– Được rồi, giao tinh huyết ra đây. Nể tình các ngươi không làm gì hại dân, ta cho các ngươi cơ hội sống. – Trường Bạch chìa tay ra về phía họ.
Ba con yêu quái bị đòi bất ngờ như vậy, bắt đầu nhớ tới phía đại lục có một tên quái đản chuyên đi rút tinh huyết của yêu quái bọn chúng. Nhưng mấy tháng nay không thấy tăm hơi, chúng cứ tưởng là bản thân sẽ không sao.
Bây giờ người ta tới trước cửa đòi thì chủng phản kháng thế nào được.
Ngay cả ba đầu lĩnh núi Sư Đà đều không thể qua khỏi ác thủ của hắn thì chúng chỉ mới Phản Hư viên mãn sao chạy thoát.
– Đại nhân. Làm ơn, đừng lấy tinh huyết của ta. Ta còn muốn đạt đến Quy Chân. Nếu lấy đi tinh huyết, ta sợ là sẽ không sống nổi mất. – Hạnh Phổ hóa về hình người quỳ xuống dưới chân hắn cầu xin.
– Đúng vậy, với chúng tôi thì tinh huyết là thứ rất quý giá, tê giác không có nó chẳng khác nào chặt đứt chiếc sừng này đi. – Một tên nữa lại hóa hình quỳ xuống dưới chân.
– Không phải ta đã bù đắp cho các ngươi rồi sao? – Trường Bạch khó hiểu hỏi.
– Ta …
Chúng định mở miệng thì phát hiện bản thân có điểm kỳ lạ. Giống như một luật nhân quả nào đó quấn lên trên thân. Nhân là chúng gặp được Trường Bạch, phần quả lại rất hư vô mờ mịt như có như không và điềm xấu lại không quá nhiều.
– Mau lên đi, ta không muốn động tay với các ngươi.
Trường Bạch thúc giục. Dù sao thì thấy chúng như vậy, tuy có hám tài nhưng chẳng quá nhiều tội nghiệt có thể đề cử lên cho chúng quy y cửa phật theo bên các vị Bồ Tát, Phật Tổ học hỏi.
Đó là lý do cậu không động tay chân như những lần trước. Cả ba đều đang do dự, có phần không nỡ bỏ đi những thứ quý báu trên người.
——————–
Trường Bạch nhân từ tha cho ba con tê giác. Tạo phúc cho chúng mà chúng do dự vậy. Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Chương sau sẽ có!