Phong Lưu Chân Tiên

Chương 1964: Vây Giết

Chương 1964: Vây Giết

Dương Thiên không phải kẻ thích xử lý chính sự. Chỉ những việc cực kỳ quan trọng mới đến tay hắn, còn lại đều giao cho đám người Tô Hiệu và vài viên quan thân tín lo liệu. Lúc này Dương Thiên ngồi trong đại điện rộng lớn, trước mặt hắn là ba người, phân biệt là Tô Hiệu cùng hai vị thành chủ. Hai người mới này là thành chủ của hai tòa thành trì tại Nội Vực. Sau khi quy hàng, Dương Thiên cảm thấy năng lực của bọn hắn khá tốt, bồi dưỡng một chút về tư tưởng rồi cất nhắc lên chức quan cao trong triều, địa vị chỉ kém Tô Hiệu một chút.

Thời gian gần đây Ngoại Vực một mực cử người quấy phá. Ban đầu cũng không đáng kể nhưng càng về sau càng nhiều. Bọn hắn cử cao thủ đến các thế lực môn phái, thôn trấn hay thành trì nhỏ p·há h·oại, không g·iết người mà chỉ đánh trọng thương sau đó c·ướp sạch dụng cụ lao động, lương thực. Cách làm này nhìn qua khá nhân từ, nhưng thực tế lại có thâm y. Nếu là g·iết hết thì cũng thôi, Dương Thần Quốc chỉ cần phái người g·iết sạch những tên kia báo thù, đoạt lại tài nguyên. Đằng này lưu lại một đám người dở sống dở c·hết, không cứu sẽ khiến lòng dân hoang mang, cứu sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Đối với một quốc gia đang trong giai đoạn phát triển, việc này là bước lùi lớn.

Ban đầu chỉ có vài cái, những quan viên có thể tự xử lý, không làm phiền đến Dương Thiên. Nhưng gần đây số lượng ngày càng nhiều, đỉnh điểm là chỉ trong tuần qua đã có đến mười bốn thế lực b·ị đ·ánh phá, trong đó thậm chí có một tòa thành trì, thiệt hại to lớn. Đám người kia đều là dân chuyên nghiệp, khi b·ị b·ắt lập tức cắn thuốc độc t·ự s·át, thân thể hóa thành một bãi nước đen, không để lộ ra chút manh mối nào. Dương Thiên nghe hết phần trình bày của ba người, xem qua bản tấu dày trên tay rồi bình thản nói:

– Quả nhiên là Ngoại Vực, bất chấp mọi thủ đoạn. Cũng may Nội Vực không giống bọn hắn, nếu không sẽ rất mệt mỏi.