Tu Luyện Cấp 9999 Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 230: Phẩm Rượu

Chương 230: Phẩm Rượu

Đuổi Nguyệt Ảnh đi, Diệp Thanh Vân rời giường đi tiểu, sau đó bắt đầu hưởng dụng bữa sáng.

Liễu Chỉ Nguyệt nhìn Diệp Thanh Vân tùy ý đi ra ngoài phòng, đi tiểu trong hoa viên.

“Công tử, chúng ta có thể đi nhà xí tiểu giải hay không nha?”

Liễu Chỉ Nguyệt rất bất đắc dĩ hỏi.

Nàng cũng không biết đã bao nhiêu lần nhìn Diệp Thanh Vân đi tiểu tùy tiện.

“Quen thói quen rồi, hơn nữa nhà xí còn phải rẽ ngoặt, ta đây không phải là không nhịn được sao?”

Diệp Thanh Vân xách quần, có chút lúng túng nói.

Liễu Chỉ Nguyệt thở dài.

Nói cũng nói rất nhiều lần.

Thật sự là lười nói tiếp.

Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Làm sao từ sau khi hệ thống kia đi, chính mình bỗng nhiên thích đi tiểu tiện tùy chỗ chứ?

Nhất là cái tiểu giải này, có thể nói là tùy tâm sở dục.

Muốn ở đâu thì ở đó.

Diệp Thanh Vân đoán, có lẽ hệ thống chó kia bởi vì mình đi tiểu tiện bỏ trốn, cho nên mình dâng lên tâm lý phản nghịch.

Ngươi không phải bảo ta về sau chú ý tố chất sao?

Ta đây không có tố chất.

Ta chính là muốn đại tiểu tiện tùy chỗ.

Ta không chỉ phải đại tiểu tiện tùy chỗ, ta còn phải làm trầm trọng thêm.

Ha ha.

Có nhà xí ta không lên, ta liền đi tiểu khắp nơi.

Ai!

Chính là chơi!

Ăn điểm tâm xong, Diệp Thanh Vân còn muốn ra ngoài, kết quả Ngô Thanh Phong bỗng nhiên tới.

Diệp Thanh Vân nhìn thấy Ngô Thanh Phong, lúc này mới nhớ tới đã qua mười ngày.

Mười ngày trước.

Lúc Ngô Thanh Phong ở đây, đã hẹn với Diệp Thanh Vân sẽ cùng đi Cổ Kiếm Sơn Trang, tham gia Phẩm Kiếm Đại Hội.

“Ngô huynh, ngươi đã đến rồi!”

Diệp Thanh Vân nhiệt tình chào hỏi.

Ngô Thanh Phong ôm quyền, lập tức đi vào Diệp phủ.

“Diệp công tử, ta tới nói cho ngươi một tiếng, Cổ Kiếm sơn trang chỉ sợ là không đi được.”

Diệp Thanh Vân ngẩn ra.

“Vì sao?”

Ngô Thanh Phong thở dài.

“Hôm qua mới nhận được tin tức, cũng không biết làm sao, Cổ Kiếm sơn trang xảy ra chút chuyện, cho nên Phẩm Kiếm đại hội không làm.”

“Ai, vốn còn muốn mượn cơ hội này đi tìm hai thanh bảo kiếm tốt nhất, không nghĩ tới sẽ như thế.”

Trên mặt Ngô Thanh Phong có vài phần tiếc nuối.

Diệp Thanh Vân vẻ mặt cổ quái.

Hắn đương nhiên biết Cổ Kiếm sơn trang đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ngày trước hắn đã ở chỗ này trải qua.

“Không sao, không đi được thì thôi.”

Diệp Thanh Vân trấn an nói.

Ngô Thanh Phong gật đầu, sau đó lấy một bình rượu từ bên hông ra như đang làm ảo thuật.

“Diệp công tử, đây là rượu ngon quý hiếm ta cố ý lấy được từ chỗ một vị hảo hữu, cố ý đến cùng Diệp công tử đánh giá.”

Diệp Thanh Vân nhìn lên bầu trời.

Lúc này mới là buổi sáng a.

Muốn uống rượu sao?

Mặc dù Diệp Thanh Vân cũng không ngại vừa sáng sớm đã uống rượu.

Nhưng cảm giác thế nào cũng rất là lạ.

“Vậy ta bảo phòng bếp chuẩn bị đồ nhắm.”

Diệp Thanh Vân nói.

Đã thấy Ngô Thanh Phong khoát tay áo.

“Không cần không cần, rượu ngon như thế, rượu và thức ăn ngược lại sẽ kéo thấp tầng thứ rượu ngon này.”

“Vậy được rồi.”

Liễu Chỉ Nguyệt lấy ra hai ly rượu, đặt ở trước mặt Diệp Thanh Vân và Ngô Thanh Phong.

Ngô Thanh Phong cẩn thận từng li từng tí nhổ nút chai gỗ.

Sau đó đổ vào trong hai chén rượu.

Diệp Thanh Vân cúi đầu nhìn chén rượu của mình.

Rượu bên trong không quá trong suốt, có chút màu vàng nhạt.

Vẻ mặt Diệp Thanh Vân trở nên cổ quái.

Màu sắc của rượu này, sao giống hệt như nước tiểu mình rải ở trong vườn hoa buổi sáng vậy?

May mắn không có mùi khai của nước tiểu.

Nếu không Diệp Thanh Vân thật sự sẽ hoài nghi trong cái bình này đến cùng chứa thứ gì.

“Diệp công tử, đây chính là rượu ngon thượng đẳng đó, không nên uống một hơi, nếu không sẽ không thể nếm ra mùi vị của rượu này!”

Ngô Thanh Phong bưng chén rượu, nhắc nhở Diệp Thanh Vân.

Diệp Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng.

Làm long trọng như vậy.

Rượu này thật sự ngon như vậy sao?

Diệp Thanh Vân đưa chén rượu tới gần bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tư vị cũng được.

Nhưng mà cảm giác rượu này rất thanh đạm.

Không có quá nhiều mùi rượu.

Trái lại Ngô Thanh Phong ở đối diện đâu?

Chỉ là nhấp một ngụm, trên mặt thế mà đều hiện ra men say nhàn nhạt.

Điều này khiến Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc.

Rượu này nhạt như vậy, người bình thường uống bốn năm chén hẳn là đều không có cái gì men say a?

Sao Ngô Thanh Phong mới uống một ngụm, sắc mặt liền thay đổi rồi?

Chẳng lẽ tửu lượng của hắn kém như vậy sao?

“Rượu ngon! Rượu ngon a!”

Ngô Thanh Phong vẻ mặt say mê nói.

Hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Thanh Vân.

Đã thấy Diệp Thanh Vân cầm chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Diệp công tử!”

Ngô Thanh Phong giật nảy mình.

Diệp Thanh Vân cầm chén rượu, vẻ mặt không biết làm sao.

“Làm sao vậy?”

Ngô Thanh Phong ngơ ngẩn nhìn Diệp Thanh Vân.

“Diệp công tử, rượu này rất mạnh, không thể uống như vậy a.”

Cái trò gì?

Rượu này rất mạnh?

Diệp Thanh Vân vẻ mặt hoang mang.

Hắn uống hết một ngụm cả chén rượu này, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì.

Liệt cái cọng lông a.

“Ta cảm thấy rượu này cũng không mạnh lắm nha.”

Diệp Thanh Vân nói đúng sự thật.

“Không thể nào, rượu này ta một lần nhiều lắm uống hai chén, nhiều nữa sẽ say tới mức trời đất tối tăm.”

Ngô Thanh Phong kinh ngạc nói.

Diệp Thanh Vân: “…”

Hai chén liền say đến trời tối đất đen?

Ngươi cái tên này được hay không a.

“Ta cảm thấy cũng được, rót cho ta một chén nữa.”

Diệp Thanh Vân nói.

Ngô Thanh Phong lại rót cho Diệp Thanh Vân một chén.

Diệp Thanh Vân trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

“Chuyện này…”

Ngô Thanh Phong trợn tròn mắt.

Không chỉ là kh·iếp sợ Diệp Thanh Vân uống rượu phóng khoáng, càng là đau lòng rượu ngon mình thật vất vả mới lấy được, làm sao bị Diệp Thanh Vân nhai như mẫu đơn uống hết?

Phẩm rượu phẩm tửu!

Ngươi uống như vậy, có thể phẩm ra cái gì nha?

Hơn nữa uống mạnh như vậy, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ say ngã.

Diệp Thanh Vân đâu?

Hai chén rượu vào trong bụng, vẫn không có cảm giác gì.

Nhưng mà mùi vị của rượu này thật đúng là không tệ, mơ hồ có vài phần ngọt ngào, hơn nữa vị hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

Không chỉ không có chút men say nào.

Ngược lại, một tia buồn ngủ buổi sáng của Diệp Thanh Vân đã tan thành mây khói.

Hắc!

Càng uống càng hăng say!

Mắt Diệp Thanh Vân sáng rực lên.

“Cụng thêm ly!”

Ngô Thanh Phong nhếch miệng một hồi.

Tuy rằng trong lòng rất không nỡ, nhưng vẫn rót đầy một chén cho Diệp Thanh Vân.

Diệp Thanh Vân vẫn một ngụm uống cạn.

Thoải mái!

Lại đến!

Chén thứ tư, chén thứ năm…

Uống liền chín chén, trên mặt Diệp Thanh Vân không chút biến sắc.

Giống như là người không có việc gì.

Trên thực tế hắn cũng không có một chút men say nào.

Chỉ là cảm thấy trong bụng ấm áp dễ chịu.

Thoải mái không nói nên lời.

Mà Ngô Thanh Phong thì sao?

Đến bây giờ cũng mới uống xong một chén mà thôi.

Mà rượu trong bình, đã chỉ còn lại có một chút xíu.

“Lại đến!”

Diệp Thanh Vân lại đẩy chén rượu tới trước mặt Ngô Thanh Phong.

Ngô Thanh Phong vẻ mặt đau khổ.

“Diệp công tử, ngươi chừa lại cho ta một chút đi, thật không có bao nhiêu.”

Trong lúc nói chuyện, Ngô Thanh Phong lắc lắc bình rượu trong tay.

Đúng là không có nhiều.

Diệp Thanh Vân có chút xấu hổ.

Rõ ràng người ta là đến chia sẻ với mình.

Kết quả chai rượu này, trên cơ bản đều bị Diệp Thanh Vân uống hết.

“Ta đủ rồi, còn lại ngươi uống đi.”

Diệp Thanh Vân lúng túng nói.

Ngô Thanh Phong không còn gì để nói.

Hắn đổ chút rượu cuối cùng trong bình rượu vào trong chén của mình.

Sau đó do dự một chút.

Cũng học theo Diệp Thanh Vân uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, Ngô Thanh Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người lập tức không tốt.

Phù phù!

Hắn lảo đảo, sau đó trực tiếp ngã ngửa.

Ngã chổng bốn vó.

Diệp Thanh Vân nhanh chóng đi đỡ.

Kết quả vừa nhìn thấy.

Hay lắm!

Ngô Thanh Phong hoàn toàn say rồi.

Nằm trên mặt đất cười ngây ngô không nói, trong miệng còn nói nhỏ, không biết đang nói cái gì.

Diệp Thanh Vân cạn lời.

“Ngươi nói ngươi tửu lượng kém như vậy, còn học người ta đọ rượu, thật sự là tốn sức.”

Không có cách, Diệp Thanh Vân đành phải cùng Liễu Chỉ Nguyệt, đem Ngô Thanh Phong uống say chuyển đến phòng khách, để hắn nằm ngủ một lát.

Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Thanh Vân đứng ở bên giường, nhìn Ngô Thanh Phong còn đang nói say trên giường, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Thì ra người tu luyện cũng sẽ uống say nha.”

“Ta cất rượu, cho dù là thần tiên uống, cũng sẽ say.”

Một giọng nói bất thình lình vang lên từ bên ngoài sương phòng.

Diệp Thanh Vân hoảng sợ, lập tức xoay người.

Liền thấy một nam tử trung niên mặc trường sam màu trắng, hai chân trần trụi, vẻ mặt gầy gò đứng ở bên ngoài.

Một đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào mình.