Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Chương 26: Minh Hà Lão Tổ!Chương 26: Minh Hà Lão Tổ!
Trường Bạch giới thiệu bản thân là Kiếm Tiên, tên quỷ đỏ kia không thèm để tâm tới chuyện đó.
– Hừ! Là tiên thì sao? Đứng ở địa bàn A Tu La tộc thì dù có là tiên cũng phải bỏ mạng tại nơi này. Nhớ lấy, tên của kẻ g·iết ngươi là …
Hắn còn chưa kịp mở miệng giới thiệu tên, Trường Bạch đã đấm hắn một cái bay thẳng lên trời. Dùng thuật tạo ra ngũ hành khí, lại biến chúng thành kiếm. Nhất Chỉ Thiên, năm thanh kiếm ngũ hành đồng thời bay thẳng vào người hắn.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Đồng thời b·ị đ·âm vào, hắn vô lực rơi xuống mặt đất.
– Nhị ca! – Thánh Nhi chạy tới xem tình hình.
– Yên tâm, hắn chưa c·hết đâu. – Trường Bạch nhẹ nhàng nói. Vừa nãy hắn đã nương tay rất nhiều, nếu không thì chắc chắn chỉ tiêu diệt hắn trong một đòn.
– Giết người rồi! Giết người rồi! – Những tộc nhân quanh đó thấy vậy, mau chóng hô hoán cảnh vệ xung quanh tới.
Hồng Hài Nhi thấy rơi vào rắc rối này nhưng vẫn không hề nao núng. Hắn nhìn về phía đám cảnh vệ.
– Ai dám đứng ra, ta sẽ đánh hắn theo gia pháp! A Nhị hắn dám sỉ nhục ta lại muốn động thủ trước mặt nhiều người, ta phạt hắn chính là điều đương nhiên. Có ai dám phản đối?! – Hồng Hài Nhi biến mình thành hình dạng pháp thân gần giống với tên quỷ đỏ tên A Nhị kia.
Nhưng điểm đặc biệt là ngoài hàm răng, lớp da khác màu thì hắn có thêm một chiếc đuôi nữa. Chiếc đuôi nhọn hoắt như cái mũi tên được bao bọc trong Tam Muội Chân Hỏa, bàn tay hiển lộ bộ móng nhọn không gì không thể xé.
– Tất nhiên phản đối! Ngươi không phải thuần huyết, không có địa vị như A Nhị lại dám ra tay với cậu ta. Cậu ta vốn là đội trưởng cảnh vệ. – Có người từ trong từ đường ra ngoài nói với hắn.
– Thuần huyết ta không cần, nhưng địa vị? Ngươi còn chưa xứng đáng để đứng đó nói chuyện với ta.
Hồng Hài Nhi nói xong, cả người bay lên trước mặt người đó.
– Đinh Cửu, ngươi dù là thiếu chủ thì sao? Thực lực đưa ngươi đến chức vị này, thì ta cũng có thể dùng sức mạnh đánh ngươi rơi xuống.
Thánh Anh nắm tay lại thành quyền đánh lên người hắn một cái thật đau, cả người dính vào trong bức tường làm từ đường chấn động. Đinh Cửu vừa bò ra bên ngoài, Tam Muội Chân Hỏa đập vào tầm mắt.
Chẳng mấy chốc mà hắn bị ngọn lửa nuốt chửng. Hắn kêu gào một hồi rồi im bặt.
Thu lại hỏa diệm của mình, Đinh Cửu cháy thui hiện ra. Trông vậy nhưng hắn chưa hề c·hết thật. Chỉ đang tạm thời ngất đi mà thôi.
– Thiếu chủ! – Đám cảnh vệ vội vàng hô lên.
Trong tâm trí bọn họ vẫn luôn coi kẻ hỗn huyết không phải đồng tộc của mình, cho nên Hồng Hài Nhi đã đánh thắng được Đinh Cửu vẫn không ai công nhận.
– Chuyện gì thế? – Một lão giả lên tiếng từ xa đi lại. Trông rất ung dung tự tại.
– Gia gia! – Thánh Nhi chạy vào trong lòng lão ấy đầy nũng nịu.
Đây chính là ông ngoại của Thánh Anh Đại Vương, Minh Hà Lão Tổ.
Trông lão không khác gì so với những lão già trên nhân gian. Thậm chí là cả tộc quần ở đây cũng vậy, nhưng có một vài người thay hình đổi dạng khiến Trường Bạch chưa hiểu rõ lắm về nơi này.
– Cậu là người vừa tạo ra ngũ hành kiếm khí nhỉ? – Minh Hà trông rất nhân từ tiếp cận Trường Bạch, chỉ vào A Nhị hỏi.
Nói xong từ trên người A Nhị kia đã lành lặn v·ết t·hương, bắt đầu tỉnh lại.
– Chiêu thức của tiền bối làm vãn bối mở mang tầm mắt. Đúng là vãn bối ra chiêu, mong tiền bối chỉ giáo thêm. – Trường Bạch nhìn hết quá trình chưa đến vài giây đó lại chắp tay cúi người hướng về phía lão.
– Rất tốt, một yêu tộc làm đến được mức độ này quả thực trải qua gian truân muôn vàn. – Minh Hà khen ngợi hắn.
– Nếu được thì để tên nhóc kia cùng ngươi tu hành, vượt qua đại kiếp hóa thành tiên. Tuy nhiên thì hắn mang một phần huyết mạch của cả yêu và quỷ nên sẽ tương đối khó. – Minh Hà nói đầy trầm ngâm.
– Hi vọng tiền bối giải đáp thắc mắc của ta. Ta thấy bọn họ so với ngài hay những tộc nhân khác đều rất đặc biệt, chẳng hay là do chủng tộc?
– Một phần người ở đây là do chủng tộc khác tới nương nhờ, một phần là thuần huyết A Tu La mang huyết mạch của ta. Bọn họ thức tỉnh thành trạng thái cuồng chiến nên mới thành hình dạng vậy. Nếu có người ra được hình dáng khác thì là không thể. Vì tộc ta đã vốn như thế. – Minh Hà nói vậy thì hắn cũng có thể hiểu được phần nào.
Giống với Hồng Hài Nhi, sau khi thức tỉnh sẽ kết hợp cả hai loại huyết mạch vào trạng thái pháp tướng. Còn không thì bọn họ có thể che đi ngoại hình đó mà không khác nào người thường.
– Tên nhóc này cũng lớn quá rồi. – Minh Hà đưa tay ra đánh tan hết toàn bộ pháp tướng của Hồng Hài Nhi rồi ôm hắn vào trong lòng.
– Ngoại à, nương ta đâu rồi. – Hồng Hài Nhi biết tính của ông ấy nên không ngần ngại hỏi.
– Nương ngươi ấy à, đang nhốt mình trong phòng rồi. Chỉ mong nương ngươi hiểu cho ta.
– Có chuyện gì thế ạ?
– Dạo gần đây có chút hỗn loạn, mấy thứ tiểu quỷ chạy ra ngoài q·uấy r·ối thôi. Ngoại xử lý hết rồi.
– Gia để ta gặp nương đi.
Hồng Hài Nhi nhìn lão với ánh mắt đáng yêu khiến lão làm sao nhìn được cảnh ấy, gật đầu đáp ứng hắn rồi mang theo ba người tiến về.
Một lúc sau, bọn họ đứng trước một căn phòng nhỏ, cảnh sắc bên ngoài rất tuyệt đẹp, có núi, thác chảy, có hồ sen và nuôi cá, cây đào đang nở rộ đầy màu hồng.
Thiết Phiến ngồi bên cửa sổ ngơ ngác nhìn ra.
– Nương! – Hồng Hài Nhi gọi lớn tiếng thì nàng mới định thần nhìn lại.
Thấy cha mang theo hai đứa cháu theo, nàng vừa bất ngờ vừa nhìn về đứa con ngỗ nghịch không nghe lời mà theo tới đây.
– Mấy đứa cứ ở lại, ta cùng cậu trai này có chuyện cần nói chút.
Nói rồi, Trường Bạch cùng với Minh Hà lão tổ bay đi thật xa nơi đây, để lại không gian riêng cho bọn họ hàn huyên kể chuyện.
– Hài nhi của ta.- Thiết Phiến mở cửa ra ngoài ôm thật chặt, ánh mắt có vẻ u buồn.
– Sao nương lại buồn thế? Nếu không thích ở lại đây thì con có thể đưa người về nhân gian với cha. – Hồng Hài Nhi nói.
– Đúng rồi, giờ cậu ta mạnh lắm, cả thiếu chủ cũng không đánh lại cậu ta. Chỉ trong hai chiêu đã khiến thiếu chủ không thở được rồi.
Thánh Nhi một bên phụ họa.
– Ta biết, nhưng thời gian gần đây có rất nhiều chuyện bất ổn diễn ra. Nếu không thể làm xong thì ta sợ là sẽ không về được.
– Sao vậy nương? Con có thể giúp người mà.
Thiết Phiến gật đầu đồng ý, nếu có thêm một phần lực cũng tốt. Dù gì thì thằng bé hiện tại có thể tự bảo vệ mình, không còn nằm trong vòng tay mình như ngày nào.
Thiết Phiến bắt đầu kể chuyện.
Trường Bạch cùng Minh Hà lão tổ bay thật xa rồi, cậu hỏi:
– Tiền bối, đã xa như vậy rồi, không biết ngài có chuyện gì cần vãn bối giúp.
– Đúng thật là có, dạo gần đây…
Minh Hà bắt đầu kể về rắc rối gần đây, Trường Bạch nghe không bỏ sót bất kỳ thông tin gì.
——————–
Chuyện khiến Minh Hà Lão Tổ đau đầu là gì?
Chương sau sẽ có!