Đế Chế Đại Việt
Chương 303: Viện binhChương 303: Viện binh
Một người chỉ huy phải gánh chịu được áp lực thay cho tất cả mọi binh lính, phải làm những thứ mà binh lính không thể làm đươc và cũng phải tuân thủ những quy định mà mình đã đặt ra. Trần Khánh Dư cũng vậy. Dù giây phút này hắn rất tuyệt vọng, thế nhưng chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ được giải thoát. Các binh sĩ ứa ra nước mắt nhìn lưỡi kiếm đang dẫn đưa lên cao, các thương binh khóc, Elina khóc, tất cả mọi người đều khóc, duy chỉ có người đang chờ lưỡi kiếm chém xuống là vẫn vậy, vẫn hiên ngang như cách hắn dẫn mọi người phá vây chạy vào núi Bạch Mã để tồn tại đến bây giờ.
– Tướng quân, xin hãy yên nghĩ, chúng ta sẽ sớm xuống gặp ngài.
Thân vệ cúi chào Trần Khánh Dư lần cuối, lưỡi kiếm lập tức vung xuống, thế nhưng bỗng nhiên một mũi tên không biết từ đâu phóng ra chuẩn xác đâm trúng lưỡi hiếm hất văng nó ra khỏi tay thân vệ. Tiếng kim loại kêu thanh thúy làm mọi người như bừng tình. Trần Khánh Dư trừng đôi mắt hổ quát lớn.
– Là ai?