Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Chương 31: Huyền Tăng.Chương 31: Huyền Tăng.
Một ngày nọ, cậu gặp một sư thầy, cậu quyết định tiến vào trong chùa tu hành, giống như các phật tử khác, ăn chay niệm phật. Và rồi Trường Bạch thấy bản thân ở kiếp này tu hành theo đạo phật còn nhanh hơn cả tu đạo. Vì đạo của người và yêu khác nhau nên khi đặt chân vào đạo pháp của Xiển giáo, cậu vẫn ngừng trệ ở cảnh giới Kim Đan.
Ngay lúc bước chân vào cửa phật, xuống tóc tu hành thì lập tức nhận thấy được chính mình có sự thay đổi rõ rệt.
Cả người tỏa ra vầng hào quang chói lọi. Những giáo lý phật dạy đều thông suốt như cá gặp nước. Chẳng chút khó khăn nào, Kim Đan bị mắc kẹt bấy lâu nay đã đột phá tới Nguyên Anh.
Hai viên Kim Đan như hai quả trứng trôi nổi trong không gian, chúng nứt ra từng đường rồi vỡ vụn. Hóa thành từng luồng linh khí bị nguyên anh hấp thu lại. Nguyên anh của cậu ta hóa thành hai đứa trẻ trông rất đặc biệt.
Một đứa thì giống hệt với cậu lúc hóa thân thành pháp tướng kiếp trước. Thân người tai chồn, đuôi chồn đang rực rỡ trong hỏa diệm lam sắc.
Còn một đứa thì hóa trở thành một kim thân ngồi thiền định trên đài sen, cả người tỏa ra vầng hào quang bảy sắc như tịnh hóa nguyên anh pháp tướng vậy.
Đồng thời cậu cũng có pháp danh mới khi vào chùa, Huyền Tăng. Nên cậu đặt tên cho chúng là Huyền Tăng và Trường Bạch.
Kể từ ngày đó, cậu ở trong chùa, thi thoảng sẽ xuống núi gánh nước vác củi lên trên. Đồng thời cũng theo lời sư phụ đi trải nghiệm nhân gian tu hành tâm cảnh.
Một ngày, cậu đi ngang kỹ viện. Một mỹ nữ bên trên mời chào cậu tiến vào. Tình cờ thay, khuôn mặt người đó rất quen thuộc. Nhưng cậu không để tâm tới, cậu bước chân vào tu Phật không quan tâm tới sắc dục nên cứ vậy đi qua.
Buông được một phần sắc dục, tâm càng ngày càng tịnh, xiềng xích đột phá cũng dần được buông bỏ.
Mỹ nữ đó buồn chán nhìn tăng nhân đó đi qua, lại nhìn về phía xa xa. Nơi đó, rất nhiều người tụ tập lại bàn tán chuyện gì đó. Khi dòng người dần lui lại về phía tửu lầu, cô nhanh chóng hướng chú ý về nơi đó rồi ngồi yên lặng.
– Thái tử giá đáo! – Nghe tiếng hô vang từ thái giám truyền tới.
Cả đám nhao nhao bị binh lính dàn hết sáng hai bên, không để làm ảnh hưởng tới Thái tử mà dẫn họa vào thân.
Trường Bạch nghe thấy, quay người lại xem xem người được gọi là Thái tử vương triều hiện tại trông như thế nào.
Là một người đi vi hành vì dân hay là một kẻ vi hành vì thứ gì khác.
Theo phán đoán của cậu ta thì rêu rao như vậy chỉ có một khả năng là vi hành khảo sát dân chúng. Nếu làm điều gì trái với luân thường sẽ làm mất mặt hoàng tộc.
Cậu cũng muốn xem xem mặt mũi của Thái tử ra sao.
Ngay lúc vừa nhìn qua người đó, Trường Bạch thấy anh ta có chút quen thuộc. Gương mặt tinh ranh, có phần nghịch ngợm.
– Thái tử Kiến Thành không phải sắp tới tiền tuyến hay sao?
– Chắc ngài ấy thuận đường ghé qua đây vi hành.
Khi Thái tử đi ngang qua kỹ viện đó thì ả mỹ nữ ngồi trên lầu cao như đăm chiêu, suy tư khi hắn nhìn tới, ả thẹn thùng quay mặt đi.
Kiến Thành cũng không để tâm tới chuyện đó nữa, nhìn người dân đang không ngừng tung hô.
Ngay ở phía sau là Lý Thế Dân theo sau. Vẻ mặt của hắn không được tốt như hoàng huynh. Với hàm răng đang nghiến chặt, cậu ta được người bên cạnh nhắc nhở mới chú ý tới thái độ của chính mình.
– Điện hạ, xin chú ý hình tượng.
– Ta biết, nhưng cứ nhìn huynh trưởng của ta được người người chào đón như vậy, lòng ta lại càng nổi lên căm tức.
– Ngài sẽ có cơ hội thôi. Mong ngài đừng để lộ ra quá nhiều như vậy.
Nhắc nhở xong, hai người cùng đi qua. Khi tới bên kỹ viện, nhìn thấy ả mỹ nữ tuyệt sắc đó đang nhìn mình từ trên cao. So với vừa nãy nhìn Kiến Thành khác một trời một vực.
– Con ả đĩ điếm. – Thế Dân thầm mắng một cái rồi theo đoàn ra ngoài dựng trại.
Trường Bạch đứng một bên nhìn hai người đi ngang, có người thì thấy rất quen, có người thì lại có mệnh đế vương.
– Hoàng thượng giá đáo! – Ngay tiếng hô này, hàng loạt cửa sạp lầu cao đều phải đóng cửa, người người ra đường cúi lạy bậc thiên tử vi hành.
– Đường Cao Tổ? – Trường Bạch tự hỏi xong cũng chỉ cúi thấp đầu khi đối diện.
– Làm phản ?! – Binh sĩ ngăn đường thấy có người không quỳ lập tức chĩa mũi giáo về phía cậu ta.
– Ta không làm phản, không có binh khí, chỉ cúi đầu hành lễ với hoàng đế. Còn quỳ chỉ ở trước Phật Tổ. – Trường Bạch chắp tay nói.
– Hỗn xược, bệ hạ tới luôn luôn có người quỳ lạy.
– Tới khi luật thành văn, ta mới theo. Còn ngươi là một binh sĩ, chĩa giáo về dân lành như ta làm chi? – Trường Bạch nhẹ nhàng chạm lên mũi giáo.
Mũi giáo đó ngay lập tức hóa thành nước mà rơi xuống đất.
– Ngươi!
Binh sĩ nổi giận, giơ cao quyền đầu đánh cho hắn một cái. Nhưng Trường Bạch đã ngay lập tức dùng tay không của mình chặn đánh.
Hắn giơ tay đánh thêm phát nữa nhưng tiếng hô từ xa vang lên.
– Dừng tay!
Nắm đấm chưa kịp phát ra thì hắn đã phải dừng lại giữa không trung. Bởi người ra lệnh chính là Hoàng Đế.
– Bẩm bệ hạ,..
– Ngừng! Ta chưa cho phép ngươi nói. – Đường Cao Tổ chỉ liếc hắn một cái khiến hắn sợ hãi quỳ xuống.
– Gọi tăng nhân đó tới đây. – Lão nói với thái giám bên cạnh.
Thái giám quay mặt đi gọi, chớp mắt cái, Trường Bạch đã xuất hiện trước kiệu của Hoàng Đế.
– Bệ hạ cho gọi tiểu tăng? – Trường Bạch cúi đầu chắp tay hỏi.
– Ngươi không quỳ xuống? – Thái giám hét lên.
– Ta chỉ quỳ cha mẹ, quỳ Phật Tổ. Không quỳ trước người khác. – Trường Bạch vẫn cứng rắn như vậy.
– Hừm. – Đường Cao Tổ ho một tiếng, tên thái giám lập tức ngậm họng không dám lên tiếng, lại nói – Vị cao tăng này, ta vừa thấy thần thông ngài hiển lộ, không biết quý tánh đại danh của ngài là gì?
– Tiểu tăng pháp danh Huyền Tăng. – Trường Bạch nói ra pháp danh của bản thân.
– Huyền Tăng… Huyền Tăng… – Đường Cao Tổ nghe thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng lại không cách nào nhớ ra nổi, bèn hỏi.
– Thấy ngài làm phép ảo diệu như vậy, không biết có thể cho ta xem một vài lần được không?
– Bệ hạ thứ lỗi, mua vui biểu diễn không phải tác phong của tiểu tăng. Tiểu tăng có thể đoán mệnh quốc triều, chỉ mong ngài có thể nghe thấu. – Trường Bạch nở nụ cười rồi nói.
– Như vậy thì mời bệ hạ buổi đêm tới ngôi chùa bên cạnh một mình. Tiểu tăng sẽ nói cho ngài biết. – Trường Bạch nói xong.
Một cơn gió nổi lên thổi bay lá vàng từ trên mái xuống dưới sân, những tấm màn che trên kiệu Hoàng Đế tung bay khiến lão che mắt tránh bụi bay. Khi gió ngừng thổi thì Trường Bạch đã rời xa khỏi nơi đó rồi.
– Đúng là kỳ nhân. – Đường Cao Tổ rất vui mừng, lòng tin với Phật pháp cũng dần tăng lên.
– Hoàng Thượng, ngài không sao chứ? – Thái giám bên cạnh bây giờ mới dám lên tiếng. Một màn vừa nãy khiến hắn khó mà tin được ở thời đại này còn người sử dụng được thuật pháp trong chớp mắt liền biến mất.
– Ta không sao, mau tìm chỗ nghỉ chân rồi tra cho ta xem có ngôi chùa nào ở gần đây. – Đường Cao Tổ nói với tên thái giám. Hắn đáp lại một câu rồi rời đi. – Nhớ phải có người là Huyền Tăng.
– Vâng, thưa bệ hạ. – Thái giám sững lại nghe rõ rồi nhanh chóng đi.
Tối đến, trong lều chướng bên ngoài thành mà binh lính của hai người Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành dựng trại. Một bóng hình nhẹ nhàng đi qua, mùi hương thơm của hoa nhài nàng để lại khiến lòng người xao xuyến.
——————–
Đường Cao Tổ sắp tới gặp, Trường Bạch sẽ nói gì về triều đại tới?
Người xuất hiện buổi đêm này là ai? Chương sau sẽ rõ!