Tiêu Dao Lục
Chương 337: Kích Hoạt Tự ThiếpChương 337: Kích Hoạt Tự Thiếp
Ban đầu Lục Nhạn vẫn gọi hắn là Diệp tiền bối, chẳng qua Diệp Thiên rất không thích cách gọi này, bắt nàng dùng tên thật. Hắn còn rất trẻ, gắn thêm hai chữ tiền bối vào sẽ có cảm giác không hài hòa. Tuy nói tu luyện giả không quan tâm tuổi tác, nhưng Diệp Thiên sống tại Thiên Lang Tinh vài năm, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng văn hóa. Tại tinh cầu đó, hỏi đến tuổi là điều đại kỵ, không ai muốn bản thân bị xem là quá già. Dù sao bọn hắn chỉ là người bình thường, thời gian có hạn, lớn tuổi đồng nghĩa với việc gần đất xa trời.
Từ Thanh cảm thấy việc gọi thẳng tên tiền bối như vậy khá vô lễ. Nhưng có lẽ đây là cách xưng hô quen thuộc giữa hai người nên hắn không tiện xen vào, chỉ đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi. Vài giây trôi qua, một phút hai phút…bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Lục Nhạn gọi thêm vài lần không thấy ai trả lời liền chủ động bước lại mở cửa.
Cửa không khóa, Diệp Thiên lại chỉ bày vài cái cấm chế đơn giản để ngăn thú rừng p·há h·oại cửa hàng, không có nhiều tác dụng với tu luyện giả cao cấp như Lục Nhạn hay Từ Thanh. Lục Nhạn đi trước dẫn đường, hai người chậm rãi bước vào. Tiến đến phòng khách, khi Lục Nhạn còn đang đi một vòng tìm xem có phải Diệp Thiên đang ngủ ở đâu hay không, Từ Thanh chỉ biết trừng mắt nhìn hàng nghìn tấm tranh chữ, tự th·iếp treo kín các nơi trên tường, xếp thành từng chồng trên bàn gỗ. Mỗi một tấm đều tỏa ra lực lượng đạo vận mạnh mẽ nhưng lại bị kiềm nén, chỉ lượn lờ trên mặt giấy khiến cả không gian vặn vẹo.
Khi Diệp Thiên rời đi đã đem tất cả tranh chữ và tự th·iếp trưng bày bên ngoài vào nhà, chất thành từng chồng trên bàn. Chỉ khi tiến vào phòng khách, Từ Thanh mới nhìn thấy tất cả. Hắn còn nhớ chỉ một tấm tự th·iếp Lục Nhạn đưa cho mình trước đó đã tỏa ra lực lượng của đạo mạnh mẽ đến mức nào. Đây là chí bảo vô giá mà mọi tu luyện giả từ Anh Hồn Kỳ trở lên đều thèm khát. Vậy mà ở đây có đến hàng ngàn tấm, lại còn vứt tùy tiện như một đám giấy bình thường. Mức độ xa xỉ này…Chưa cần biết tu vi Diệp Thiên lợi hại đến đâu, chỉ riêng những thứ này quy ra tiền đã ăn đứt tài sản tích trữ nhiều năm của Lăng Hà Tông. Đạo là vô giá, tu luyện giả sẵn sàng đánh đổi cả gia sản để lĩnh ngộ được nó.