Đế Chế Đại Việt

Chương 390: Nghị hòa

Chương 390: Nghị hòa

Ba ngày sau, năm ngàn quân Đại Hán bên trên núi tình trạng càng trở nên tồi tệ. Bởi vì bọn chạy gấp gáp bọn hắn đã ném lại rất nhiều đồ quân nhu. Mùa Đông trên núi thực vật khan hiếm, đến thú rừng cũng không có nói gì đến đồ ăn, các binh sĩ Đại Hán vừa đói ăn lại thiếu chỗ ở, chỉ có thể dựng lên một số lều tạm bợ, binh sĩ vứt bỏ toàn bộ những thứ áo giáp, v·ũ k·hí, thuẫn bài làm bằng kim loại chất thành một đống cùng chui vào một chỗ với nhau để chống chọi lại cái lạnh. Dù ăn uống dè xẻn thế nhưng ba ngày toàn bộ lương thực cũng đều sạch trơn, binh lính cũng không còn cái gì để ăn.

Binh sĩ đã như vậy, bên trong lều bạt của chủ tướng cũng không khá hơn chút nào, Lưu Giản sắc mặt tái đi, đôi môi khô rát vì lạnh, bụng đói thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng ọc ọc. Lưu Giả càng tồi tệ hơn, văn nhân thân thể vốn đã gầy còm, giờ chịu lạnh đói càng thêm không nổi lập tức đổ bệnh. Dù cho bên trong có đốt lửa thế nhưng lều bạt đơn sơ, trống trải vô cùng, lửa vừa mới nhú lên lập tức bị dập tắt. Tro lửa bay phất phơ càng làm cho khung cảnh trở nên thê thảm.

– Bẩm vương gia, không biết bao giờ quân cứu viện mới có thể đến? Binh sĩ sắp chịu không nổi nữa rồi.

Một Thiên phu trưởng gặn hỏi Lưu Giản, hiện tại phía dưới Lưu Giản hắn đã là tướng lĩnh cao cấp nhất rồi, những người khác không c·hết bởi đạn pháo thì cũng c·hết cóng ở dưới sông băng làm quỷ nước rồi. Lưu Giản bị lạnh đến răng không khỏi đánh vào nhau cầm cập nói.