Tiêu Dao Lục
Chương 452: Chiêu Hoàng Đế QuốcChương 452: Chiêu Hoàng Đế Quốc
Thương hội tức là tổ chức buôn bán, nhưng không chỉ hạn chế ở việc buôn bán hàng hóa. Theo Diệp Thiên được biết, thương hội lớn nhất Thần Giới thậm chí kinh doanh toàn bộ mọi mặt hàng, dịch vụ. Từ bảo vật quý hiếm như mảnh vỡ Thông Thiên Kiến Mộc, nội đan thần thú cho đến dịch vụ á·m s·át, tìm người, treo thưởng nhiệm vụ. Tóm lại, thương hội theo định nghĩa của Diệp Thiên là loại tổ chức chỉ cần có tiền thì không gì không làm, phát triển toàn diện.
Phát triển loại tổ chức toàn diện thế này tương đối phiền phức, bình thường đừng mong Diệp Thiên động tay vào. Nhưng hắn đang trong quá trình lịch luyện trải nghiệm, cái gì cũng phải thử qua. Giống như thân phận thư đồng nghe qua khá vớ vẩn này cũng phải cố làm cho được, dù chỉ là ở mặt hình thức. Đã có quyết định thì không nên do dự, Diệp Thiên lập tức rời khỏi học viện Hằng Thụy.
Theo quy định của học viện, học viên chỉ được rời khỏi trong vài trường hợp như theo đạo sư lịch luyện, tu vi có bước đột phá lớn, thời gian dài vẫn đình trệ không tiến, gia tộc xảy ra đại sự được chứng nhận từ phía chịu trách nhiệm bảo lãnh và một vài tính huống đặc biệt tùy theo quyết định của học viện. Ngoài ra còn một cách khác, tư chất quá kém, tu vi đình trệ không tiến, bị học viện trục xuất. Tất nhiên không ai muốn trường hợp này xảy ra, bao gồm cả học viện. Bọn hắn là học viện nhỏ, học viên ít ỏi, cần có thành tích cao nên cực kỳ hạn chế chuyện này. Mà điều kiện tốt nghiệp tối thiểu là Ngưng Hình Kỳ, khi đó sẽ được cấp bằng trung hoặc Anh Hồn Kỳ, cấp bằng ưu. Giống như Vương Ngọc Kiều, Vương Dã phải trả một khoản phí lớn, người bên học viện Hằng Thụy cũng đã hứa hẹn sẽ dùng mọi cách giúp nàng đột phát Ngưng Hình Kỳ. Về phần Anh Hồn Kỳ, bọn hắn không có sự tự tin đó.
Vì quy định trên, nếu không có lý do gì đặc biệt từ phía gia đình, Vương Ngọc Kiều sẽ cần năm năm nữa mới có thể trở về Vương gia một lần. Từ Đoán Thể Kỳ lên Dẫn Khí Kỳ cũng có thể xem như bước tiến lớn. Có thể trong mắt người khác đây là chuyện hiển nhiên, nhưng với nàng đã là sự tiến bộ kinh người. Vậy nên trong năm năm này, Diệp Thiên có thể thoải mái hành động, an nguy của Vương Ngọc Kiều đã có học viện lo liệu. Có điều hắn cũng không thể bỏ mặc nàng, thỉnh thoảng vẫn phải quay lại chỉ dạy một hai. Nhất là sau khi đả thông hết chín mươi chín đường chủ mạch, phương pháp đả thông phụ mạch sẽ có chút khác biệt. Đương nhiên sẽ không ai chỉ dạy này phương pháp này, đả thông toàn bộ chín mươi chín chủ mạch đã được xem là trăm năm thiên tài, chữ thiên tài kia chưa bao giờ được gắn cùng một chỗ với tên của Vương Ngọc Kiều.