Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 47: Hồ Lô biến mất.

Chương 47: Hồ Lô biến mất.

Trường Bạch đang tự hỏi trong lòng mình, bây giờ bọn chúng đang thế nào. Kim Sí, Bạch Xà và cả tiểu trùng kia nữa.

Lời hứa với Kim Sí lão tổ ngày ấy trợ giúp cậu ta nhưng vì chuyển sinh nên không biết đã thất lạc nội đan của lão trên đường đầu thai. Nhưng cậu lại nghĩ tới Huyền Tăng. Trong cơ thể cậu ta vốn có một viên kim đan, rồi lại thấy không đúng.

Nếu một trong hai viên đó là kim đan của Kim Sí lão tổ thì nó sẽ phải sinh ra nguyên anh mang đặc điểm của Kim Sí. Hai nguyên anh trong cơ thể Huyền Tăng thì lại không phải.

Chuyện này chắc vẫn phải nhờ Kim Sí trợ giúp.

Còn Bạch Xà, kể từ lúc cậu ở ẩn tại ngôi làng trong núi thì đã để cô ấy rời đi. Đến giờ không biết tung tích. Thật tội nghiệp cho cô ấy.

Tiểu trùng cũng bị bỏ rơi tại trấn nhỏ dưới chân núi Vạn Thọ, không biết cuộc sống đã biến đổi như thế nào.

– Trường Bạch, con có vấn đề gì muốn thỉnh giáo sao? – Nguyên Thủy lúc này ngừng giảng, hỏi Trường Bạch.

– Sư tôn, con có một vài câu hỏi, nhưng đều có lời giải. Chỉ duy một câu này là vẫn chưa thể tìm ra.

– Ngươi nói xem.

– Sư tôn, đạo của con con phải tự mình tìm ra, nhưng con đã đi khắp nơi vẫn chưa thể thấy được. Trong lòng luôn có khúc mắc với phía Nam, mà chẳng thể nào vượt qua bên ấy.

– Thời khắc chưa tới sẽ chẳng tìm được gì. Khi đã tới, tự nhiên sẽ thông hiểu. – Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp lại làm cậu hiểu được là do thời cơ chưa đến.

Nhưng sẽ phải đợi tới bao giờ?

– Ngài nói, trường sinh liệu có thật không? Hay chỉ là…

Trường Bạch đang định nói tiếp thì sư phụ bỗng hóa thành từng điểm tinh quang.

– Trường sinh, chính là cùng tồn tại với trời đất vũ trụ. Trường sinh là vĩnh sinh, trường tồn. Mọi chuyện diễn ra đều có thể nhìn thấu và cảm nhận hết thảy. Dưới trường sinh, tất cả chỉ là thời gian. – Nguyên Thủy càng nói thì lại càng sớm tan biến. – Ta đi, thiên hạ ắt đại loạn. Chỉ mong chúng đệ tử giữ được bản tâm, một lòng một đạo.

Nói xong lời ấy cũng là lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn rời khỏi thế giới này. Sau đó chuyện của ông ấy cũng không có ai biết được.

Chúng đệ tử cùng nhìn về bồ đoàn sư phụ, lạy ba lạy thật mạnh rồi đứng dậy nhìn nhau.

– Các sư đệ, từ giờ Ngọc Hư cung sẽ không còn mở ra với bên ngoài, chúng ta cũng sẽ không thể vào trong được nữa. Cầm lấy thứ này, sau này có chuyện cần liên lạc thì cứ đưa tiên lực vào trong là được. Nếu có nguy hiểm tới tính mạng, bóp nát nó là những người khác sẽ cảm ứng được mà tới cứu.

Trường Sinh Đại Đế đưa cho mười chín người khác, bao gồm cả những vị đã lên Chân Nhân, Chân Quân. Tức là ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Thiên Tiên trở lên.

Thiên Tiên và Địa Tiên không khác biệt về mặt thực lực, chỉ khác vì cách gọi. Thiên Tiên là chỉ những người đã đăng tiên, trên Thiên Đình đảm nhiệm chức vụ nào đó. Còn Địa Tiên là những người thành tiên nhưng ở lại nhân gian, không lên Thiên Đình, không chịu quản thúc của Thiên Đình.

Tuy nhiên thì Thiên Đình vẫn sẽ biết Địa Tiên là những ai.

Địa Tiên tu hành bằng lực hương hỏa được dân chúng cung phụng. Thiên Tiên ít được cung phụng hơn và tu hành dựa vào tính truyền thuyết của họ. Nếu Thiên Tiên có nhiều lưu truyền thì lại càng có nhiều sức mạnh.

Sau khi xong việc, ai ở lại Ngọc Hư cung đều lấy hành lý của mình rồi rời đi. Các Tiên khác đều có động phủ của riêng nên không thường lui tới nơi này. Giống Trường Bạch, có Hoa Quả sơn để ở lại cũng ít khi tới đây.

– Tử Nha sư huynh. – Trường Bạch vội gọi khi thấy Khương Tử Nha chuẩn bị rời đi.

– Sao vậy, sư đệ. – Tử Nha thấy Trường Bạch tới cùng ngừng không có nhanh rời khỏi.

– Dạo gần đây đệ rất tò mò, sư phụ bảo huynh đi làm nhiệm vụ gì?

– Hẳn là đệ còn nhớ thứ này. – Tử Nha lấy ra Phong Thần bảng. – Ta mang nó đi theo để tìm những người có thể đảm nhiệm được chức vụ rồi ghi công lên Phong Thần, giúp họ trở thành tiên.

– Vậy hẳn là giúp huynh rất nhiều trong chuyện chứng đạo nhỉ?

– Chứng đạo? Ta cũng không rõ lắm, ta không coi đó là đạo mà bản thân ta muốn.

– Đệ không nghĩ vậy. Sư phụ làm thế hẳn là có lý do của ngài. Sư huynh biết ai tinh thông bói toán không? Ta muốn học.

– Chuyền này thì ta lại không giúp được gì cho đệ. Nếu muốn luyện thuật bói toán chiêm cơ thì cứ thử du hành nhân gian.

– Đa tạ sư huynh. Sư tôn đã rời đi, huynh định tiếp tục con đường phong thần này sao?

– Sư tôn không còn, như vậy thì không còn chỉ dụ của ngài cho nhân gian. Nên việc dừng phong thần là điều dễ hiểu. Ta sẽ ở lại một nơi nào đó an nhàn trôi qua. Tạm biệt sư đệ. – Tử Nha nói xong thì rời đi.

– Sư đệ, ta có chuyện muốn nói. – Trường Sinh Đại Đế mang vẻ mặt khó coi tới gặp Trường Bạch.

– Sư huynh trông không được tốt lắm?

– Ừm… Chuyện này thì cũng do ta quản giáo không chặt. Không biết ai là kẻ đã lấy đi bình hồ lô.

– Hồ lô? – Trường Bạch có chút mơ hồ. Lúc sau mới nhớ ra. – Ồ. Chiếc hồ lô của sư phụ ấy hả? Sao lại có kẻ dám lấy đi đồ vật của sư tôn?!

– Sư phụ trước khi đi đã nhắn ta giao cho ngươi thứ ấy, nhưng lỗi của ta lại không quan sát kỹ, bị người khác lấy mất.

– Chúng ta sẽ cùng tìm lại nó. Đúng không sư huynh? – Trường Bạch vẫn mang dáng vẻ tự tin thường thấy.

– Ừm. Nhất định phải tìm lại, giao nó tận tay cho sư đệ. – Trường Sinh gật đầu quyết tâm.

– Nếu có người có thể lấy đi hồ lô. Đó sẽ là ai nhỉ? – Trường Bạch bắt đầu suy đoán. Các Thiên Tiên thì không thể nào đánh chủ ý tới thứ đó. Còn lại bảy đệ tử trong cung, Trường Sinh và Tử Nha sư huynh không thể làm chuyện ấy.

Đang trong mạch suy nghĩ thì cậu bỗng bị cắt đứt vì dưới núi Côn Luân có pháp lực quen thuộc xuất hiện.

Trường Bạch bay xuống, nhẹ nhàng đứng đó nhìn người thiếu nữ đang treo leo trên vách núi tuyết. Bên dưới là vực thẳm chờ đợi cô ta sảy chân một chút thôi là nuốt gọn.

Cậu ta mở rộng linh nhãn, chỉ trong thoáng chốc thì đã phát hiện ra cô nàng này, sau khi mình đi cũng trải qua cuộc sống tương đối khổ cực.

– Bạch Xà, cô đang làm gì thế?

Trường Bạch lên tiếng gọi khiến cô ấy giật mình mà trượt chân ngã xuống. Cậu cũng không vội, chỉ nhẹ lướt qua đã đón được cô nàng.

Sợ hãi, cô nhắm mắt lại, thì cảm nhận sự ấm áp truyền tới. Tiếng gió vù vù của rơi tự do đã không còn bên tai. Chậm rãi mở mắt, nhìn thì thấy Trường Bạch đang mỉm cười với cô.

– Thiếu chủ!! – Bạch Xà hô lên. Lại có phần oán giận Trường Bạch vì bỏ nàng ở nơi xó xỉnh nào.

– Sao ngươi lại ở trên núi Côn Luân thế này? – Cậu hỏi.

– Ta vì cứu người mới mạo hiểm tới nơi này. – Bạch Xà như che giấu điều gì đó.

– Có phải cô đi ă·n t·rộm?

– Hả! Ta không có, thiếu chủ ngài đừng nói bừa. – Cô vội vàng minh oan, đôi mắt láo liêng.

– Chút vụn vặt ấy sao qua mắt được ta. – Trường Bạch biết thừa cô ả trộm lấy tiên thảo trong viện của Trường Sinh sư huynh.

– Kể ra lần đầu tiên ngươi và ta gặp nhau cũng là ở đây. – Trường Bạch bế cô ả bay lên trên, nhìn Ngọc Hư cung dần biến mất.

– Ngọc Hư cung biến mất rồi?! – Bạch Xà hô lớn.

Trường Bạch lại nhớ ra chuyện gì, bèn nói. – Cô vào trong Ngọc Hư cung trộm. Có phải là lấy mất chiếc hồ lô rồi phải không?!

– Ta…

——————–

Trường Bạch tìm ra thủ phạm trộm mất bình hồ lô?

Chương sau sẽ rõ.