Tiêu Dao Lục
Chương 523: Nỗi Lo Của Lam Viễn PhươngChương 523: Nỗi Lo Của Lam Viễn Phương
Lam Viễn Phương đã xa lánh hồng trần, nơi ở của hắn vốn là một bí mật. Có điều bí mật đó vốn không có ý nghĩa gì với Diệp Thiên. Chỉ cần mở rộng phạm vi thần thức, quét qua một vòng để tìm kiếm kẻ có tu vi Hoàn Vũ Kỳ Bán Thần là được. Điều khiến Diệp Thiên hơi bất ngờ là Mạc Vũ Giới hiện tại vậy mà còn đến hai vị Hoàn Vũ Kỳ. Nếu tính luôn cả tên bị Bạch Mao Cầu phế bỏ và tên bị g·iết c·hết, vị diện này có đến bốn vị Hoàn Vũ Kỳ. So với Tung Vân Giới mạnh hơn đến vài lần. Bốn vị Hoàn Vũ Kỳ đều là nhân tộc, giúp bọn hắn duy trì vị thế độc tôn. Chẳng qua hiện tại hai tên thích nhúng tay vào ân oán nhân tộc và yêu tộc đều đã bị loại bỏ, còn lại một Lam Viễn Phương không màn thế sự cùng một tên thọ nguyên sắp hao tận, cố gắng bế quan tìm cách phong thần hoặc tiêu vong. Hơn nữa vị trí của tên kia nằm ở một thôn làng nhỏ vắng người, Diệp Thiên hoài nghi rằng có lẽ không còn ai ở Mạc Vũ Giới biết về sự tồn tại của hắn.
– Thọ nguyên còn lại…hẳn là không quá trăm năm. Đợi hắn c·hết có thể đưa Ngọc Kiều đến tầm bảo. Dù sao cũng là Hoàn Vũ Kỳ, trên người nhất định sẽ có đồ tốt.
Diệp Thiên nhìn ra khả năng người này đột phá Thần Cảnh gần như là một con số không. Dưới thần linh không thể vĩnh sinh, dù là Hoàn Vũ Kỳ sớm muộn cũng phải đối mặt với c·ái c·hết do thọ nguyên hao tận. Hắn cũng không có vấn đề gì với việc lấy đồ của n·gười c·hết. Đây là cách hoạt động của thế giới nhiều năm qua, thậm chí hình thành văn hóa tầm bảo. So với việc đi khắp nơi, tìm kiếm từng bảo vật một, đột nhập động phủ một vị đại năng, thu thập tích lũy cả đời của hắn không nhanh hơn sao? Hơn nữa quan điểm về c·ái c·hết của tu luyện giả có đôi phần khác với phàm nhân, đây không tính là thiếu tôn trọng người đ·ã c·hết.
Tạm bỏ qua tên sắp c·hết kia, Diệp Thiên nhận ra Lam Viễn Phương cũng không hẳn là xa lánh hồng trần. Tên kia sống tại một nơi khá xa ở vùng cực nam. Nơi này có bốn ngọn núi khá cao, hình thành lên một cái huyễn trận khổng lồ, che mắt mọi kẻ muốn tiến vào thám hiểm. Giữa bốn ngọn núi này là một thung lũng nhỏ, có cây cối, hoa cỏ và cả một dòng sống nhỏ chảy ngang qua, ẩn hiện giữa những đám mây mờ, phong cảnh nên thơ, tại hạ vị diện đã có thể xem là nhân gian tiên cảnh.