Tiêu Dao Lục

Chương 530: Ta Không Muốn Nghe

Chương 530: Ta Không Muốn Nghe

Diệp Thiên không phải kiểu người giỏi biểu đạt cảm xúc. Nói đúng hơn, khi đối mặt với mỗi sự việc, cảm giác của hắn đa phần là thản nhiên, thỉnh thoảng có chút ngạc nhiên hay vui vẻ, còn lại thì không có gì đặc biệt. Đây là nguyên nhân chính khiến diễn kỹ của Diệp Thiên luôn rất nát, hắn không cách nào nhập vai vào nhân vật, bộc lộ nhưng cảm xúc kia khiến những cảnh quay trở nên rất giả tạo.

Giống như tình huống trước mặt, Vương Ngọc Kiều đột nhiên lao đến ôm lấy Diệp Thiên khóc lớn khiến hắn nghệch mặt ra. Năm mươi năm với Diệp Thiên chỉ như một cái chớp mắt, hắn chỉ có cảm giác hai người mới vài ngày không gặp nên chưa kịp thích ứng với hành động của nàng.

Bạch Mao Cầu đứng một bên tỏ vẻ khinh thường. Nó theo sát Vương Ngọc Kiều chừng đó năm đương nhiên biết nàng đã trải qua khó khăn vất vả như thế nào. Tên đế tử Diệp Thiên này cái gì cũng giỏi, chỉ có phương diện tình cảm thật sự quá kém, đáng thương cho những nữ nhân dính líu phải hắn.

Nhiều năm trôi qua, Vương Ngọc Kiều không còn là nữ hài năm đó mà là một đại mỹ nữ chỉ thấp hơn Diệp Thiên nửa cái đầu. Nàng vùi đầu vào ngực Diệp Thiên khóc nức nở khiến hắn không biết phản làm gì, sau cùng quyết định im lặng, đưa tay vuốt tóc an ủi. Diệp Thiên quay sang Bạch Mao Cầu, con chó ngốc kia ném cho hắn ánh mắt khinh thường rồi quay đi như muốn nói “chuyện này không liên quan đến ta”. Hết cách, Diệp Thiên kiên nhẫn đợi Vương Ngọc Kiều khóc xong, tự tách ra mới lên tiếng: