Đế Chế Đại Việt

Chương 673: Ba đạo đề

Chương 673: Ba đạo đề

“Chân lão cầm thú” cả một bài thơ chỉ để Nguyễn Quỳnh mắng chửi Tào Tháo, thế nhưng Tào Tháo vẫn còn ngoác miệng ra đó mà cười như hoa cúc nở. Giang Văn Minh và Đoàn Thị Điểm đứng đó vừa buồn cười nhưng vừa sợ hãi. Bởi Đại Việt đọc chữ là theo hàng ngang từ trái sang phải nên nhìn bốn câu thơ viết theo lối từ trên xuống rất dễ dàng đọc ra. Ngược lại người Nguỵ cũng không có chú ý đến. Ai lại nghĩ trong thơ sứ giả Đại Việt lại đi mắng chửi Nguỵ đế đây? Đây đơn thuần chính là tìm đường c·hết.

Nguyễn Quỳnh được ban thưởng vàng ròng trăm lượng cũng vui vẻ an phận mà về chỗ ngồi để Giang Văn Minh cùng đàm luận với Tào Tháo. Đi vào đàm phán dĩ nhiên Tào Tháo tỏ vẻ không chịu bán đất cho Đại Việt, Giang Văn Minh cũng dùng lời lẽ biểu thị Đại Việt cũng không qua muốn phần đất xa xôi phía Đông, cũng không muốn tham chiến vào bên trong Đại Hán. Về căn bản hai bên cũng chỉ là đánh thăm dò làm giá. Lúc này Quách Gia mới nói.

– Giang đại nhân. Nếu không như thế này, Nguỵ quốc là nước lễ nghi chi bang, Đại Việt là bằng hữu thân cận của Nguỵ quốc. Bệ hạ sẽ ra ba đạo đề. Nếu sứ giả Đại Việt trả lời được, Nguỵ quốc sẽ đồng ý bán đất. Còn các điều khoản chúng ta cùng thảo luận lại sau.

Quách Gia lần này rất cẩn thận, vì để đề phòng sứ giả Đại Việt đáp đề được, hắn liền thay đổi đối sách, nếu đáp được mới đồng ý bán đất chứ không phải là bán vùng Hắc Long Giang. Giang Văn Minh quay sang nhìn Đoàn Thị Điểm cùng Nguyễn Quỳnh, hai người cùng gật đầu hắn mới nói.