Tiêu Dao Lục

Chương 687: Vạn Tượng Môn

Chương 687: Vạn Tượng Môn

Giống với ván cờ vận mệnh, Vạn Tượng Môn là dạng bí cảnh mở, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện thì tùy thời đều có thể ra vào. Như ván cờ vận mệnh thì mỗi người cả đời chỉ được chơi một lần, còn Vạn Tượng Môn thì không giới hạn. Nhưng theo như lời đồn giữa các tu luyện giả với nhau, sau khi tiến vào Vạn Tượng Môn lần đầu tiên, những lần tiếp theo sẽ có độ khó cao hơn gấp mười, hơn nữa xác suất t·ử v·ong cực lớn. Nếu xác suất t·ử v·ong của những người tiến vào lần đầu tiên là khoảng mười phần trăm, vậy lần thứ hai sẽ lên đến chín mươi chín phần trăm. Đương nhiên con số này có phần nói quá, bởi vì số người thành công tiến vào lần hai còn chưa đạt đến một trăm. Dù vậy, nó chỉ ghi nhận một người duy nhất thành công hai lần, Thiên Hà Thần Quân Lý Mạc Hiên. Đây là một trong những lý do Lý Mạc Hiên được xem là vị tôn giả mạnh nhất dù đa phần các tu luyện giả cấp thấp hiếm khi thấy hắn chiến đấu. Về phần hai vị tôn giả còn lại, bọn hắn có địa vị không kém Lý Mạc Hiên, chỉ hơi thua sút ở phương diện danh tiếng, không cần phải liều mạng ở một nơi thần bí như vậy.

Từ khi được phát hiện cách đây rất lâu, Vạn Tượng Môn vẫn luôn ở nơi đó, tiếp đón bất kỳ ai đủ tư cách. Người thành công bước ra từ bên trong đều trở thành nhân vật có danh tiếng, đây cũng là một phần lý do khiến các đại năng nhân tộc tại Hàn Minh Giới năm xưa chọn khu vực này để kiến tạo rào chắn. Tuy diện tích nhỏ nhưng lại là nơi có nhiều tài nguyên, bí cảnh giá trị nhất của nhân tộc. Đáng tiếc, với nhân số không ngừng tăng cao và nhu cầu tu luyện quá lớn, vùng đất trù phú năm xưa nay đã khô kiệt, đến mức các đại năng nhân tộc phải chuyển qua dùng chính đồng tộc của mình làm tài nguyên tu luyện.

Tạm không để ý đến những chuyện này, vì tính chất đặc biệt của Vạn Tượng Môn nên khu vực quanh đây rất vắng người. Với độ cao của nó, Anh Hồn Kỳ căn bản không đủ linh lực bay đến, lại cộng thêm thử thách vào cửa quá khó khăn, nhân tộc hiện tại chỉ có vài người đáp ứng điều kiện thì đều đã làm hết. Đôi khi qua vài chục năm vẫn không có ai đến Vạn Tượng Môn cũng là chuyện bình thường. Việc này giúp Diệp Thiên hạn chế được không biết bao nhiêu phiền phức.

Anh Hồn Kỳ không vận dụng được linh lực trong thiên địa, tiêu hao khi phi hành tương đối lớn. Nhưng đó là với đám Anh Hồn Kỳ bình thường, Diệp Thiên bay đến một độ cao nhất định liền vận dụng Huyền Băng Đạo tạo ra từng tảng băng giữa không trung làm bệ phóng, đạp lên đó để tiếp tục tiếng lên, tiêu tốn kha khá thời gian rốt cuộc cũng đến nơi.