Tiêu Dao Lục

Chương 702: Văn Trọng

Chương 702: Văn Trọng

Ôm theo tâm trạng tuyệt vọng và hoài nghi sâu sắc về bản thân, Tôn Hiệu Bình tuyên bố bế tử quan, không có đột phá tuyệt đối sẽ không ra ngoài. Đột phá ở đây không hẳn là về tu vi, Tôn Hiệu Bình biết nều muốn bước vào Độ Linh Kỳ vẫn còn cần thêm một thời gian nữa. Thứ hắn muốn đột phá chính là tâm cảnh, làm thế nào để vượt qua cảm giác tự ti khi đứng trong một môn phái toàn là quái vật. Bản thân Tôn Hiệu Bình vốn không kém, nhưng đứng giữa đám quái vật này hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Không trút bỏ cảm giác này, về sau con đường tu luyện cũng sẽ đứt đoạn, dù cố gắng đến mức nào thì thành tựu đạt được cũng rất hữu hạn.

Mạch Tử Họa bế quan chữa thương đột phá, Tôn Hiệu Bình quẫn trí bế tử quan, mọi công việc đều được giao lại cho Văn Trọng. Nhưng vị tứ sư huynh này sau những giây phút “trải lòng” hiếm hoi liền quay lại với bản chất của mình, chỉ tập trung nghiên cứu chứ không quan tâm gì đến những chuyện bên ngoài. Đội quân tử sĩ và thi binh dưới trướng đại sư huynh và tứ sư huynh cũng vì vậy mà tạm thời dừng hoạt động, nhân tộc có được khoản thời gian bình yên hiếm hoi khi thế lực được xem là tàn ác nhất không có người chỉ huy.

Dù im hơi lặng tiến như vậy, Diệp Thiên muốn tìm ra bọn hắn vẫn là một chuyện vô cùng đơn giản. Ấn ký hắn lưu lại trên người Trầm Tử Kỳ để chia sẻ tầm nhìn đã không còn tác dụng nhưng cũng chưa hoàn toàn biến mất, cho đến hiện tại vẫn không có ai phát hiện ra. Diệp Thiên dựa vào đó tìm kiếm tung tích của nàng, cũng đồng thời phát hiện được hang ổ của đại sư huynh, nơi mà vô số thế lực nhân tộc muốn tìm mọi cách tiêu diệt nhưng bất thành.

Đây là một tòa cổ thành có niên đại cách đây khá lâu được xây dựng sâu trong một khu rừng lớn, bốn bề xung quanh chỉ toàn đất đá và đại thụ. Phần lớn diện tích tòa thành nằm trong lòng một ngọn núi lớn, chỉ để lộ cửa đá đi vào ở bên ngoài. Có lẽ do thời gian quá lâu, đa phần các kiến trúc trang trí đã sớm sụp đổ, kẻ vô tình đi ngang qua nhìn vào rất khó phát hiện ra được. Quanh nơi này không có quá nhiều tài nguyên, nếu có cũng đã bị thu thập sạch sẽ hoặc tử khí hủ thực ăn mòn hết. Không có tài nguyên đại biểu cho việc hiếm có tu luyện giả sinh sống quanh đây, chỉ có một vài thôn xóm nhỏ mọc lên ở bìa rừng, thỉnh thoảng xuất hiện vài người đến đốn củi hay săn thú hoang nên không ảnh hưởng gì đến hoạt động của thế lực ngầm này.