Tiêu Dao Lục

Chương 730: Hàn Sương Hạo Nghiệp

Chương 730: Hàn Sương Hạo Nghiệp

Lãnh thổ của tôn giả Hàn Sương Hạo Nghiệp nằm ở cực bắc Hàn Minh Giới, là một vùng đất băng giá quanh năm. Muốn đến nơi này cần đi qua một cơn sông băng rất rộng. Gọi là sông băng nhưng đa phần chỉ còn là dòng nước ngầm chảy dưới mặt băng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện các cột nước lớn phá băng mà lên hay bạo tuyết cuồng phong. Các sinh vật trên con sông này cũng hung dữ hiếm thấy, có một ít hoạt động theo đàn, sẵn sàng t·ấn c·ông những sinh vật khác loài đi ngang qua. Nguy hiểm nhất vẫn là vài bộ tộc sinh sống ở khu vực ven sông, bọn hắn săn bắt các sinh vật sống làm lương thực, khách nhân đến đây cũng bị đưa vào tầm ngắm, hơi bất cẩn một chút liền m·ất m·ạng. Vì vậy phần lãnh thổ này gần như tách biệt với các khu vực còn lại, bình thường hiếm người lui đến. Tôn giả Hàn Sương Hạo Nghiệp cũng là kẻ ít giao lưu với những vị tôn giả còn lại. Nếu không phải thỉnh thoảng họp mặt bàn luận chính sự hắn vẫn xuất hiện, nhiều người thậm chí sẽ nghi ngờ rằng không biết vị tôn giả này có còn sống hay không.

Vì môi trường đặc biệt chỉ có một ít bộ tộc thiểu số sống được, nơi đây được cho là có số lượng yêu tộc tồn tại đông đúc nhất so với các khu vực còn lại. Nhưng đông chỉ là tính trên mặt bằng chung yêu tộc gần như đã bị quét sạch khỏi Hàn Minh Giới, lãnh thổ của tôn giả Hàn Sương Hạo Nghiệp vẫn chỉ có một ít yêu tộc cấp thấp thích nghi với môi trường giá lạnh. Môi trường này khiến tài nguyên khan hiếm, các bộ tộc ngoài việc săn bắt còn nuôi dưỡng yêu tộc để làm lương thực. Nếu thỉnh thoảng thấy một ít Cự Hùng hay Tuyết Lang di chuyển thành đàn thì tuyệt đối đừng động vào, chắc chắn là thú nuôi của một bộ tộc nào đó. Chỉ cần g·iết c·hết một con, bọn hắn sẽ bất chấp mọi giá để săn g·iết ngươi trả thù. Tất nhiên đây chỉ là về mặt lý thuyết, người từ phương xa đến không làm gì cũng sẽ bị bọn hắn t·ruy s·át c·ướp b·óc, có g·iết một hai con vật nuôi hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

Thời gian ở trong quân doanh Diệp Thiên cũng có tìm hiểu một chút về các vùng lãnh thổ minh tộc. Vốn dĩ hắn chưa từng có ý định đến nơi chim không thèm đậu, tài nguyên thiếu thốn này. Nhưng hiện tại tình hình đổi khác, Diệp Thiên sẽ sớm trở thành mục tiêu truy nã hàng đầu trên khắp minh tộc, nơi đây lại biến thành thiên đường để hắn lẫn trốn chờ ngày tái xuất.

Âm thầm đột nhập vùng lãnh thổ này có lẽ sẽ khó với người khác nhưng lại rất đơn giản với Diệp Thiên, chỉ dựa vào hai môn ẩn thân thuật và liễm khí thuật thần diệu là có thể thần không biết, quỷ không hay đi vào. Bước trên mặt băng, Diệp Thiên ngẩn đầu nhìn những cột nước phung lên cao rồi bị đóng băng. Từng cơn bão tuyết lạnh giá thổi qua, vài con yêu thú cấp thấp đuổi nhau chạy nhảy khắp nơi, một ít quái ngư bơi lội dưới mặt băng…Khung cảnh này khiến hắn đột nhiên nhớ đến một vài cảnh tượng từng thấy khi trước, có xúc động muốn đào một cái hố nhỏ xuống dưới mặt băng để câu cá, bên cạnh bày một cái bếp nướng, thêm chút Băng Thần Lộ mát lạnh thư giãn thì càng tuyệt. Ý tưởng này được Bạch Mao Cầu tán thành. Hiện tại không có thứ gì uy h·iếp đến Diệp Thiên, cứ ngủ mãi trên vai hắn cũng rất nhàm chán, sẵn vẫn còn chút Băng Thần Lộ, tranh thủ tận hưởng một chút cũng không mất gì.