Tiêu Dao Lục

Chương 740: Mơ Hồ

Chương 740: Mơ Hồ

Diệp Thiên bế quan hơn hai mươi năm liền đột phá Minh Huyền Kỳ, cái này đều là do cấm chế ảnh hưởng một phần. Đến hắn còn bị ảnh hưởng ít nhiều, không cần nói tu luyện giả tại Hàn Minh Giới có bao nhiêu khó khăn. Nhiều năm trôi qua vẫn chỉ sản sinh được mười vị Minh Huyền Kỳ, không một cái hậu kỳ, so sánh với một cái hạ vị diện bất kỳ nào đều là kém đến không thể kém hơn được.

Hoàn cảnh càng khó khăn càng dễ sinh ra thiên tài, không tính đến chín vị tôn giả hay biến thái như Lý Mạc Hiên, nếu đặt cả sáu vị truyền nhân còn lại của Thiên Tuyền Môn hay Vu Thanh Phương tại những vị diện khác đều sẽ đạt đến trình độ thiên tài đỉnh cấp. So với tên ngàn năm thiên tài Tống Thiệu Minh Diệp Thiên gặp qua tại Mạc Vũ Giới cũng không thua kém nhiều. Đó là về mặt thiên phú, còn xét trên phương diện chiến lực hay ngộ đạo, Mạch Tử Họa và Chu Thiên Tượng đều bỏ xa Tống Thiệu Minh vô số lần. Mạch Tử Họa rất giỏi, Chu Thiên Tượng càng không cần nói, có thể được Thiên Tượng Thần Đế lựa chọn làm linh hồn luân hồi kế thừa một phần tin tức đều không tầm thường.

Nói thật, nếu không ở vào tình huống bắt buộc, Diệp Thiên cũng không muốn g·iết những kẻ này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cán cân cân bằng thế lực. Diệp Thiên hay ngăn cản Bạch Mao Cầu thì hiện nay hắn lại làm chuyện tương tự, có điều là với tư cách một người trong cuộc chứ không phải thượng vị giả đứng ngoài dùng thực lực tuyệt đối áp đảo. Cách thức khác nhau, hiệu quả có thể tương tự nhưng ảnh hưởng sau cùng lại không giống. Ít nhất nhân tộc hay minh tộc vẫn sẽ có mục đích hướng đến, cố gắng để vượt qua, không hoàn toàn tuyệt vọng để rồi từ bỏ trước sức mạnh áp đảo. Khác biệt tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại ảnh hưởng đến cả tương lai này Diệp Thiên không trông mong Bạch Mao Cầu có thể nhìn ra. Với trí tuệ “đỉnh cao” của nó, tự xử lý vấn đề của bản thân đã khó, nói gì đến đại cục hay tầm nhìn vĩ mô.

Kết thúc bế quan, Diệp Thiên cũng không làm những chuyện như tu luyện giả thông thường hay làm là ổn định căn cơ hay tập luyện khống chế sức mạnh của cảnh giới mới. Dù đã nhập vai hơn lúc đầu, Diệp Thiên vẫn cảm thấy mình làm như vậy rất giả tạo, chỉ tạo điều kiện cho Bạch Mao Cầu chê cười. Cái Diệp Thiên cảm nhận được trong quá trình bế quan là sự khó khăn của tu luyện giả cấp thấp, bọn hắn phải nỗ lực thế nào để sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này. Có thiên phú còn dễ nói, nếu không thì cần chút ít vận khí. Cả hai cái ở trên đều không có, đôi khi nỗ lực chỉ là sự giày vò bản thân mà thôi. Diệp Thiên không hợp làm tu luyện giả cấp thấp, đây là lần thứ bao nhiêu hắn nhìn lại bản thân rồi tự vấn nhưng câu trả lời vẫn vậy. Với tính cách này, nếu không sinh ra là đế tử, Diệp Thiên sẽ thỏa mãn với vai trò phàm nhân, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi trong vòng trăm năm, nhân sinh ngắn ngủi nhưng đẹp mắt, tựa như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, hiểu thêm về bản thân một chút, Diệp Thiên lại càng thấy mông lung. Đạo của ta rốt cuộc là gì? Có cảm giác chỉ còn cách một chút nữa nhưng không cách nào chạm đến được.