Đế Chế Đại Việt
Chương 792: Phục kích – Phản kíchChương 792: Phục kích – Phản kích
Hầu hết các súng bộ binh của Đại Việt đều được thiết kế nạp đạn bằng độ giật, bởi kỹ thuật chế tạo súng trích khí của Đại Việt vẫn chưa hoàng thiện, kiến thức của Lý Anh Tú về v·ũ k·hí cũng có hạn, không thể cung cấp một cách chi tiết cho các chuyên gia của Đại Việt như trước nữa, mà chỉ có thể dựa vào những ý tưởng trước thời đại của mình gợi ý, còn lại ném cho các chuyên gia nghiên cứu, cũng vì thế mà các công đoạn nghiên cứu của Đại Việt được rút xuống ngắn đáng kể.
H-14 có ưu điểm chính là nhỏ, gọn, nhẹ, chế tạo đơn giản, giá thành rẻ, có thể chế tạo nhanh chóng với số lượng lớn. Tuy vậy nó được chế tạo cũng không phải là một loại súng chủ lực cho bộ binh, bởi vì tầm bắn của nó cũng chỉ trong khoảng 100 mét, chủ yếu trang bị cho sĩ quan để dẫn dắt tiểu đội t·ấn c·ông, phòng vệ và chống địch ở cự li gần. Chiến đấu vẫn phải nhờ đến các khẩu súng trường bolt action, cũng nhờ vậy mà Lee Enfield được được chọn vì ưu điểm chính là độ chính xác và thiết kế khoá nòng cho phép bắn nhanh của nó. Đương nhiên là nó cũng chỉ được trang bị trong một số đơn vị đặc biệt như lính sơn cước, lính dù…để đảm bảo rằng dù có số lượng ít, nhưng đầu ra hoả lực vẫn đủ để áp chế đối phương. Cái bọn hắn còn thiếu chính là một mẫu trung liên phù hợp trang bị cho cá nhân, khổ nỗi Đại Việt lại chưa thể làm tản nhiệt khí cho ngon lành, ngoại trừ khẩu Browing M2 đúc nòng dày hơn, nhưng vẫn chưa được ngon nghẻ. Lúc này Lý Anh Tú lại gợi ý, Cao Thắng bắt đầu độ chế lại khẩu Maxim, rút ngắn hôm khoá nòng, thu nhỏ áo nước lại, lắp thêm 2 chân, tay súng và cò. Kết quả đẻ ra một khẩu súng có hình dáng tương tự như MG 08/15 nhưng vẫn dùng dây đạn và có khối lượng nhẹ hơn chừng 13,3 kg được đặt mệnh danh là Maxim T13.
Thu dọn trang bị xong, Nguyễn Chế Nghĩa lập tức đi về phía tiếng hô vừa nãy, rất nhanh hắn liền thấy được một lính dù vẫn đang thu dọn trang bị, hắn khẽ hô.
– Sấm!