Tiêu Dao Lục

Chương 805: Thủ Hộ Giả

Chương 805: Thủ Hộ Giả

Do yêu tộc đã b·ị đ·ánh đuổi ra khỏi Thiên Hương Châu nên số lượng phi hành yêu thú tại đây cũng rất khan hiếm, muốn thuê một con yêu thú phi hành cấp cao đều yêu cầu một cái giá trên trời, đôi khi có tiền cũng không thuê được. Lâm Hiểu Tình dựa vào mối quen biết tìm đến một môn phái nhỏ tại Thánh Thành. Môn phái này cũng là kiếm tu không chuyên ngự thú nhưng có nuôi dưỡng một con yêu thú Minh Huyền Kỳ thuộc họ phi cầm làm yêu thú hộ tông, được Lâm Hiểu Tình trả một khoản tiền lớn thuê lại. Con yêu thú này gọi là Lôi Vân Điểu, tốc độ gần như sánh ngang với Thất Kiếp Kỳ, đồng thời tăng mạnh khi bay càng cao hoặc trời có m·ưa b·ão. Có điều bất kể thế nào thì tốc độ cũng còn kém xa với Hoàn Vũ Kỳ. Lâm Hiểu Tình biết Diệp Thiên nhanh hơn nhưng vẫn muốn thuê yêu thú phi hành hẳn là đã có tính toán gì đó, hắn cũng không dò hỏi thêm nữa.

Do Cốt Vịnh cách Thánh Thành khá xa nên di chuyển với tốc độ của Lôi Vân Điểu cũng cần đến hơn một tháng, cả đi về và thu thập Ngọc Mạn Linh Đằng ước chứng trên dưới ba tháng nhưng sẽ không hơn bốn tháng. Thời gian đại năng Thần Vực đến Thánh Thành sẽ vào khoảng sáu tháng đến một năm, bọn hắn muốn đảm bảo an toàn nên không trông chờ vào may mắn, mặc định luôn là sáu tháng. Cho nên lần này thu thập dược liệu, luyện chế Hàng Thần Lộ cũng như triển khai kế hoạch rồi bỏ trốn cũng sẽ gói gọn trong hai tháng cuối cùng.

Ngồi trên Lôi Thần Điểu, Diệp Thiên có dịp ngắm nhìn sự phồn hoa của Thiên Hương Châu. Được xếp thứ bảy trong hai mươi bốn châu Ngoại Vực, mặt bằng chung tu luyện giả Thiên Hương Châu rất cao. Anh Hồn Kỳ tùy tiện vơ tay cũng có thể nắm đến một đám, có thể bắt gặp Độ Linh Kỳ tại các thành trì, thậm chí làng mạc nhỏ. Minh Huyền Kỳ không tính là quá cao cấp, vài tiểu môn phái đều có. Quan hệ giữa độc tu và kiếm tu cũng không hòa thuận như tin đồn, thậm chí sự bài xích thể hiện ngày càng rõ rệt khi bọn hắn lấy Thánh Thành và Cốt Vịnh làm cột mốc, dần phân hóa về hai cực của Thiên Hương Châu. Khu vực trung gian xảy ra t·ranh c·hấp nhiều hơn. Thường thấy được những cảnh tượng như một nhóm kiếm tu bị độc c·hết hoặc một tên kiếm tu phẫn nộ chém g·iết cả một đám độc tu. Đối chiến trực diện mười tên độc tu cũng không phải đối thủ của kiếm tu, nhưng một liều thuốc độc cũng có thể g·iết c·hết hàng chục tên kiếm tu. Bởi vì kiếm tu thuần túy là công kích, có một vài kẻ phối hợp với luyện thể nhưng trình độ không quá cao, còn xa mới đủ dựa vào nhục thân để bài xuất độc tố. Chưa kể đến vì sự phát triển của độc tu quá mạnh nên phần lớn dược sư đã chủ động rời đi sang châu lục khác, người trúng độc chỉ có thể ngồi yên chờ c·hết hoặc trông mong kỳ tích nào đó.

Qua hơn mười ngày khi hành, Diệp Thiên từ trên chín tầng mây nhìn xuống, thu vào tầm mắt không ít cảnh chém g·iết loạn lạc như vậy mà không có ai quản lý. Không phải không quản được mà là không muốn quản. Dường như thủ hộ giả của Thiên Hương Châu cho rằng phải có đấu tránh sinh tồn mới có thể phát triển. Một nhận định mà Diệp Thiên cũng phải thừa nhận.