Tiêu Dao Lục

Chương 834: Cốt La

Chương 834: Cốt La

Trở về thân thể, Diệp Thiên lập tức mở ra hắc cấp thần thức với cường độ tối đa, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào bên trong di tích Thái Cổ. Hắn không trực tiếp tìm ra linh hồn kia, thay vào đó là một nguồn sức mạnh kỳ lạ đủ khả năng ngăn cản được cả hắc cấp thần thức thăm dò ở ngay vị trí ra vào cửa chính. Với thói quen tránh né cửa chính khi tiếng vào di tích Thái Cổ, không một ai lựa chọn lối đi đó cũng như mặc định bỏ sót thứ sức mạnh kia. Nếu không có gì bất ngờ, linh hồn thể đang khống chế cả cung điện đang ở ngay phía sau cửa chính, dùng loại sức mạnh thần bí kia để ẩn thân.

Diệp Thiên sử dụng Thái Thanh Du Thiên Bộ thuấn di, một bước liền đến nơi. Đây là một điện thờ có diện tích rất lớn, xung quanh đặt đủ những bức tượng to lớn hình dạng khác nhau làm từ một thứ kim loại màu đen bóng. Nơi cao nhất của điện thờ là một bệ đá, quanh nó khắc vô số cổ văn từ đơn giản đến phức tạp chồng chất lên nhau. Phía trên bệ đá trôi nổi một luồng sáng rực rỡ muôn màu. Sức mạnh mà nó tỏa ra hấp dẫn cả Diệp Thiên. Trong khoảnh khắc hắn có một loại cảm giác tham lam muốn chiếm giữ nó bằng mọi giá. Sự thèm khát sức mạnh này chưa từng tồn tại ở Diệp Thiên. Lý trí của hắn vẫn rất tỉnh táo thế nhưng bản năng lại gào thét rằng mình phải đoạt được nó. Rất kỳ dị, khó mà giải thích được.

Không đợi Diệp Thiên tiến lên, luông sáng kia đã hóa thành vô số tia sáng chủ động bay đến chỗ hắn. Diệp Thiên định tránh né nhưng lại phát hiện những luồng sáng này không phải công kích có ý thức. Giữa Diệp Thiên và nó dường như có một loại sức hút nào đó hấp dẫn lẫn nhau, giống như hai cực của nam châm vậy. Luồng sáng tràn vào trong cơ thể, từng tế bào dường như được thắp sáng. Diệp Thiên tập trung quan sát, chỉ cần có biến cố sẽ lập tức trục xuất nó ra ngoài. Thế nhưng hiện tượng này chỉ kéo dài chưa đến ba giây, sau đó hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Thần thức quét qua, ánh sáng kia đã chia nhỏ thành vô số lần, ẩn vào trong từng tế bào của hắn. Tế bào cấp bậc Đạo Tổ có màng bảo vệ cực mạnh cũng không ngăn được nó mà dung hợp lại làm một. Ánh sáng trở thành một phần của tế bào, công dụng là gì thì chưa rõ. Bởi vì Diệp Thiên tin chắc rằng mình không mạnh lên được thêm chút nào, hoặc tạm thời là như vậy.

Ngẩn đầu nhìn lên, một linh hồn thể xuất hiện ngay trên bệ đá, đúng vị trí luồng sáng kia vừa rời khỏi. Linh hồn thể này có hình dạng là một bộ xương mặc áo choàng, sau lưng là năm chiếc xương nhọn nhô cao. Đầu hắn đột một cái vương miện, hai hốc mắt là hai vòng xoáy liên tục đổi màu. Diệp Thiên nhận ra linh hồn thể này, đúng hơn là trong ký ức của Cổ Diệt Thiên có tồn tại tên này. Vương giả Cốt Tộc, ngàn vạn năm lão nhị, kẻ mà Cổ Diệt Thiên công nhận là đệ nhất thiên tài, Cốt La.