Tiêu Dao Lục
Chương 867: Nguồn Gốc Vô Hạn ThànhChương 867: Nguồn Gốc Vô Hạn Thành
Vô Hạn Thành vốn không thuộc Thần Vực như Diệp Thiên đã nghĩ. Nó nằm trong một khu vực rất đặc biệt bên ngoài hư vô, giữa Thần Giới và Quỷ Giới. Nơi này tồn tại rất nhiều tiết điểm không gian, có thể sử dụng thuấn di không gian đến được Thần Giới hay Quỷ Giới trong thời gian ngắn nhất mà không cần sự hỗ trợ của truyền tống trận. Vì nguyên nhân này, từng có một giai đoạn Thần Giới và Quỷ Giới xảy ra vô số trận chiến khốc liệt để tranh giành nơi đây để làm cứ điểm đóng quân. Hai bên không ai nhường ai, cuối cùng đánh thành một đống hỗn loạn. Không gian bị các vị đại năng Vô Cực Thần Quân, Vô Thượng Thần Đế phá hủy đến mức không cách nào khôi phục lại được dù đã trôi qua rất lâu. Sự hỗn loạn này tạo ra các hiện tượng tự nhiên với sức mạnh hủy diệt lớn nhất như Thời Không Loạn Lưu hay Thời Không Băng Diệt, cộng với sức mạnh Vô Thượng Thần Đế còn lưu lại, cho dù là Vô Cực Thần Không không may bị chạm trúng cũng có khả năng bốc hơi khỏi thế giới trong nháy mắt. Nơi này thường được gọi là vùng Hỗn Mang, thể hiện được sự hỗn loạn của nó, cũng là nơi có tỉ lệ sản sinh sinh vật hỗn mang cao nhất.
Không gian trở thành như vậy khiến nơi đây không còn là vị trí đóng quân lý tưởng, song phương cũng không còn quá chấp nhất. Dù vậy do cự ly quá gần, vùng Hỗn Mang vẫn xảy ra khá nhiều trận chiến lớn nhỏ. Bạch Y Thần thành danh, có được phong hào Huyết Y Chiến Nữ hay về sau là Huyết Y Nữ Đế cũng là nhờ vào các trận chiến tại đây. Trừ khi có c·hiến t·ranh, hiếm khi có sinh linh qua lại vùng Hỗn Mang. Nhất là trong tình huống các vị Thần Đế, Quỷ Tiên đều đang bận chuẩn bị cho đại kiếp sắp đến, nơi này gần như đã bị lãng quên. Nhưng đó chỉ là bên ngoài, không ngờ một số ít Quỷ Tiên lại nhân cơ hội này tạo ra những bí cảnh như Vô Hạn Thành, hơn nữa còn ngang nhiên đặt nó tại biên giới Thần Vực để đánh lừa tu luyện giả từ hạ vị diện đến hoặc cưỡng chế bắt giữ tu luyện giả tại Thần Vực.
Một vòng lặp g·iết chóc vô tận, hi vọng để rồi tuyệt vọng. Cảm giác nguy hiểm luôn thường trực, sinh mạng mong manh như sợi tơ hơ trên ngọn lửa có thể bị thiêu cháy bất cứ lúc nào. Còn cách nào thu lấy cảm xúc tiêu cực tốt hơn như vậy nữa? Đáng lẽ hắn phải nhận ra ngay từ đầu rằng Vô Hạn Thành vốn không phải bí cảnh rèn luyện mà là một cái lồng nuôi nhốt động vật, cung cấp “thức ăn” cho ác quỷ. Như vậy nó nhất định sẽ không kết thúc ở ngày thứ một trăm. Cảm giác cố gắng hết sức để chạm đến đích, sau cùng mới biết đó chẳng qua chỉ là khởi đầu của một con đường vô tận không có hồi kết…rốt cuộc sẽ tuyệt vọng đến mức nào? Diệp Thiên cũng không hiểu hết được, nhưng hắn dám chắc nó sẽ nguồn cung cấp “thức ăn” thượng hạng cho đám ác quỷ kia.
Chẳng qua Diệp Thiên sẽ không phán xét hành động này của chúng là đúng hay sai. Phi nhân tính? Ác quỷ cần có nhân tính sao? Đứng ở một góc độ khác, chẳng phải nhân tộc vẫn nuôi dưỡng động vật, yêu thú để làm lương thực sao? Như vậy thì có khác gì với hành động hiện tại của ác quỷ? Chủng tộc khác nhau, góc nhìn cũng khác nhau, thượng vị giả nên đánh giá vấn đề dưới góc nhìn khách quan nhất.