Tiêu Dao Lục

Chương 881: Vũ Trưởng Lão

Chương 881: Vũ Trưởng Lão

Tên thật của Vũ trưởng lão là Vũ Thiếu, thường được bằng hữu lâu năm gọi vui là Vũ thiếu gia. Mối tình đầu của Vũ Thiếu là khi hắn còn là phàm nhân. Khi đó Vũ trưởng lão tinh thông âm nhạc, được nhiều nữ tử cảm mến nhưng chỉ yêu duy nhất một người. Về sau hắn thông qua âm nhạc tiếp xúc với đạo, từ đó sáng tác qua ba nhạc khúc Bình Phàm, Cố Hương cùng Nhân Duyên. Ba nhạc khúc này chỉ là phàm khúc nhưng lại có thể chạm đến cả đạo, là chuyện không tưởng với những người còn chưa bước vào Anh Hồn Kỳ.

Nhờ ba nhạc khúc này, Vũ Thiếu được tu luyện giả chú ý đến. Tuy vị kia không giỏi âm nhạc nhưng vẫn nhận ra được tiềm năng của Vũ Thiếu, đặc biệt nhận hắn làm đồ đệ, bắt đầu con đường tu luyện. Chi tiết thế nào Diệp Thiên cũng không rõ, chỉ biết rằng hắn và mối tình đầu kia phải chia cách. Phàm nhân dù bảo dưỡng tốt đến mấy cũng sống không đến hai trăm năm. Một lần lịch luyện hoặc bế quan của tu luyện giả có thể vượt qua cả con số này. Vũ Thiếu rời đi truy cầu đại đạo, khi trở về mỹ nhân chỉ còn là một nấm mộ cỏ mọc cao hơn đầu người. Cũng vì nàng, Vũ Thiếu cải biên lại ba nhạc khúc ở trên sang một phiên bản mới, cũng chính là thứ Diệp Thiên cùng Chu Tử Uyển từng biểu diễn chúng tại Thiên Lang Tinh, hiệu ứng rất tốt, tiếc rằng không có ai cảm ngộ được tinh túy bên trong. Bình phàm là cuộc sống hắn mong muốn, cố hương là nơi hắn muốn trở về, con nhân duyên là sự tiếc nuối cho mối tình đầu.

Trải qua vô số chuyện, Vũ Thiếu dựa vào tài năng âm nhạc gia nhập Thái Hư Thần Cung, từng bước leo lên đến vị trí trưởng lão. Nắm quyền cao chức trọng, vô số đệ tử dưới trướng và môn phái mạnh mẽ chống lưng, Vũ Thiếu mới quay đầu tìm kiếm những thứ mà mình đã bỏ lỡ khi xưa. Đáng tiếc, vị trí trưởng lão Thái Hư Thần Cung không cho hắn cuộc sống bình phàm, cố hương qua bao biến cố đã sớm biến đổi đến mức không nhận ra được. Nữ tử năm xưa đến nấm mồ cũng không còn, cát bụi về với cát bụi.

Từ đó về sau vị trưởng lão này hiếm khi tham dự vào vụ sự của môn phái, chỉ xuất hiện khi nhận được lệnh từ thái thượng trưởng lão. Hắn dành phần lớn thời gian để tìm kiếm kiếp luân hồi của nàng. Trong mười mấy vạn năm qua, Diệp Thiên cũng không biết Vũ Thiếu đã có manh mối bao nhiêu lần. Chỉ nhớ rằng trong mười sáu năm đầu đời trước lễ thành niên, Vũ trưởng lão có hai lần đến nhờ phụ mẫu Diệp Thiên hỗ trợ, nói rằng đã tìm được nàng. Tất nhiên đâu lại vào đó. Thời gian quá lâu, dấu vết luân hồi mờ nhạt, đến hiện nay đã không còn gì. Hắn dựa vào chút dấu vết ít ỏi đó tìm kiếm, dù có tìm ra cũng không thể xác nhận thật giả. Hơn nữa nữ tử năm đó chỉ là phàm nhân, tiến vào luân hồi cũng không lưu giữ được diện mạo hay ký ức. Gọi là mò kim đáy biển còn quá nhẹ nhàng, ít nhất thần thức có thể tìm được kim dưới đáy biển còn luân hồi thì không.