Tiêu Dao Lục

Chương 908: Vơ Vét

Chương 908: Vơ Vét

Diệp Thiên muốn vơ vét sạch bảo khố, Ô Đề chỉ nhắm vào thứ bảo vật có thể giúp hắn khôi phục hồn lực. Hai bên không hẹn mà hợp, chủ động tách ra tại ngay lối vào cửa. Bảo khố của Tru Ma Điện rất lớn, so ra không kém gì cỗ xe của Ô Đề, tương đương với một thành trì tại hạ vị diện. Được thiết kế theo kiến trúc mê cung, dễ bị lạc đường nếu không dùng thần thức hỗ trợ. Bảo vật bên trong thì có đủ mọi cấp bậc, từ Phàm Cấp đến Thần Cấp, càng đi sâu vào trong đẳng cấp càng cao, bất quá Đế Cấp trân quý nhất chắc chắn không có. Tru Thần Ma Đế có hào phóng thế nào cũng sẽ không tặng bảo vật cấp bậc kia cho ma tộc bên trong Tru Ma Thành. Chỉ cần nhìn những vị Vô Thượng Thần Đế đang tranh đấu kịch liệt chỉ để giành tôn vị và bảo vật bên trong Đế Tôn Bảo Điện là hiểu được phần nào giá trị của chúng. Tất nhiên bảo vật của Đế Tôn Bảo Điện đều là thứ tồn tại từ thời đại Thái Cổ, niên đại lâu đời, giá trị cũng tăng vọt nhờ vào việc chúng không chịu hạn chế của Thiên Đạo ở thời đại này, nhờ vào đó mà sở hữu vài năng lực vượt ngoài sự tưởng tượng của đại đa số tu luyện giả.

Quy định mỗi người chỉ có thể dùng ma ấn lựa chọn một bảo vật, nhưng Diệp Thiên vốn không có ý định sử dụng đến nó. Hắn mang ma ấn để tránh Ma Thần Nhãn dò xét, còn lại sẽ dùng lực lượng không gian bao quanh bảo vật sau đó phá hủy trận pháp phòng ngự của từng món mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào. Phương pháp này cho phép Diệp Thiên lấy được tất cả bảo vật hắn nhìn thấy mà không sợ Ma Thần Nhãn hay trận pháp báo động cho quan viên và lính canh bên ngoài.

Nếu như lúc trước, bảo vật Phàm Cấp, thậm chí Thần Cấp thông thường đừng mong lọt vào mắt Diệp Thiên. Có điều hiện tại hắn đã không còn kén chọn, không dùng thì ném vào không gian trữ vật để lấp đầy khoảng trống, mỗi lần dùng thần thức kiểm tra cũng sẽ đỡ cảm thấy trống trải hơn.

Diệp Thiên và Ô Đề chia thành hai hướng khác nhau, một tên vơ vét không chừa thứ gì trên đường đi, tên còn lại lướt đi bằng tốc độ nhanh nhất, cố gắng tìm kiếm vật phẩm mình muốn. Ô Đề từng đến bảo khố vài lần nhưng không dám di chuyển tùy tiện, chỉ nhắm thẳng vào thứ mình cần nên chưa năm được toàn bộ đường đi trong mê cung bảo khố. Tại nơi này, nếu không muốn bị Ma Thần Nhãn chú ý thì chỉ được phép mở rộng thần thức trong phạm vi trăm mét. Hạn chế này đối với một khu vực có diện tích rộng như vậy khiến cho việc tìm kiếm một bảo vật cụ thể nào đó mất nhiều thời gian hơn.