Tiêu Dao Lục

Chương 939: Tự Hủy

Chương 939: Tự Hủy

Đây là đao pháp độc nhất của Đao Đế, không có danh tự cũng không truyền lại cho bất kỳ ai, bởi vì chỉ có một mình hắn thi triển được. Đao pháp này được đánh giá là một thần pháp rất mạnh, nhưng cấp độ cụ thể thế nào thì vẫn chưa phân loại được do quá thiếu thông tin. Một vị Vô Thượng Thần Đế thi triển ra Hỏa Cầu Thuật cũng thừa sức đánh bại một tên Vô Cực Thần Quân, đao pháp do Đao Đế sử dụng hiển nhiên phải mạnh, cho nên cấp độ của thần pháp này được đánh giá dựa trên một số ít đối thủ của hắn chứ chưa được công nhận rộng rãi.

Nhưng hiện tại đao pháp của Đao Đế có kỳ diệu đến mấy cũng không đủ để Diệp Thiên quan tâm. Hắn vẫn đang tập trung suy nghĩ không biết vấn đề mà mình đang gặp phải là gì, mãi cho đến khi đao khí chém đến nơi mới theo bản năng đưa tay ra đón đỡ. Uy lực của một đao này đủ để chia cắt thời không nhưng lại không đạt được hiệu quả như Đao Đế mong muốn. Nó vừa chạm vào tay Diệp Thiên liền phát ra âm thanh bén nhọn chói tai, cùng với đó là sự sụp đổ của vùng không gian tại khu vực v·a c·hạm. Cánh tay của Diệp Thiên b·ị đ·ánh bật ra, đao khí cũng vỡ ra thành vô số tia nhỏ hơn. Chúng bắn phá ra xung quanh, khiến vùng không gian sụp đổ lan rộng với tốc độ chóng mặt. Những kiến trúc của phân bộ Đạo Tông được Đao Đế mang đến đây nhanh chóng bị c·hôn v·ùi trong vùng không gian sụp đổ này.

Diệp Thiên đưa tay ra trước mặt, ánh mắt ngơ ngác nhìn vệt máu dài chạy dọc theo cánh tay. Hắn b·ị t·hương, lần đầu tiên sau khi tỉnh giấc bước vào Đạo Tổ…Không chỉ Diệp Thiên, Bạch Mao Cầu trên vài hắn cũng trợn mắt há mồm, dường như không tin được vào thứ nó vừa nhìn thấy. Đao Đế rất mạnh, nhưng tối đa cũng chỉ tương đương với Thiên Tượng Thần Đế, vậy mà chỉ cần dùng một đao đã khiến Diệp Thiên b·ị t·hương? Không cần nghĩ cũng biết vấn đề bắt nguồn từ chính Diệp Thiên chứ không phải Đao Đế lợi hại, chỉ cần nhìn biểu cảm ngẩn người của hắn là đủ hiểu.

Một đao đắc thủ, Đao Đế không tiếp tục t·ấn c·ông. Hắn cũng nhìn ra được Diệp Thiên đang gặp vấn đề. Là kẻ kiêu ngạo, Đao Đế không thích nhân lúc người khác c·háy n·hà hôi của, ngược lại tỏ ra khá bất mãn: