Phong Lưu Chân Tiên
Chương 948: Phá ThápChương 948: Phá Tháp
Câu nói tiếc nuối còn dang dở, Huyết Y đã tiêu tán giữa không trung, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Hắn dùng sức mạnh vượt xa sức chịu đựng của bản thân, cộng thêm thương thế do Dương Thiên gây ra quá nặng, kết quả này không khó để đoán. Ngay khi Huyết Y dùng ma kiếm để mượn sức mạnh từ Trấn Yêu Tháp đã phần nào đoán trước kết cục này. Bản năng của hắn một mực muốn chạy trốn, nhưng Huyết Y biết nếu hắn xoay người bỏ chạy, kiếm tâm mà bấy lâu nay bản thân theo đuổi cũng sẽ tan vỡ, đường tu hành đứt đoạn. Kiếm Tu là một đám người cố chấp, vứt bỏ thứ bản thân theo đuổi so với c·ái c·hết còn đáng sợ hơn, cho nên Huyết Y quyết định không nghe theo bản năng của mình, để rồi nhận lấy kết quả này.
Dương Thiên không biết vì sao Huyết Y làm ra loại sự tình khi sư diệt tổ, hắn không cho rằng người ngoài như mình có tư cách phán xét hành động của tên kia. Bất quá, Huyết Y đã hại Mạt Mạt của kiếp trước, không có gì đảm bảo kiếp này hắn sẽ buông tha nàng. Dương Thiên ra tay trước chỉ là tiên hạ thủ vi cường mà thôi. Nếu đứng ở góc độ đối thủ đơn thuần, Huyết Y là một đối thủ đáng kính. Ít nhất hắn không bỏ chạy, cho dù biết trước kết quả cũng muốn liều mạng đánh một trận hết mình. Vả lại, nụ cười cuối cùng của Huyết Y, Dương Thiên nhìn ra được sự thanh thản, giống như được giải thoát. Cũng có thể là hắn nhìn nhầm, nhưng tất cả lúc này đều không quan trọng nữa rồi.
Nhìn quanh một vọng, chỉ còn xót lại mỗi Trấn Yêu Tháp đang lơ lửng cách chỗ hắn đang đứng không xa. Thứ này bị cuốn vào trận chiến giữa Dương Thiên và Huyết Y nhưng hoàn toàn không bị hư hỏng chút nào, chắc chắn là một kiện Tiên Bảo có lực phòng ngự cực mạnh. Kể cả rào chắn bao quanh nơi này, tuy có bị trận chiến đánh hỏng ra vài chỗ nhưng lại rất nhanh khôi phục. Tất cả đều đủ để nói lên mức độ xem trọng của Thiên Đế đối với Trấn Yêu Tháp.
Dương Thiên đang suy nghĩ, nếu hắn đem tất cả những người bị nhốt trong Trấn Yêu Tháp thả ra thì Thiên Đế sẽ có biểu cảm như thế nào. Xét trên mối quan hệ giữa hai bên, tên kia càng khó chịu, Dương Thiên càng vui vẻ.