Tiêu Dao Lục
Chương 969: Phô TrươngChương 969: Phô Trương
Thứ kia vẫn còn cách Tụ Sa Châu rất xa nên chỉ có một mình Diệp Thiên phát hiện ra. Điều khiến Diệp Thiên chú ý đến nó không phải phương hướng hay tốc độ di chuyển mà là vẻ ngoài giống như hận không thể khiến cho cả thế giới chú ý đến mình. Đây là một chiếc thuyền khổng lồ có vẻ ngoài xa hoa, khảm nạm đủ những loại ngọc thạch và kim loại quý hiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mặt trên thuyền xây dựng cả một cung điện lớn bằng gỗ quý, từng đường nét chạm trổ thể hiện được sự cao quý của kẻ sở hữu nó. Đáng nói hơn, ở phần mũi thuyền là một đại môn cao đến vài chục mét. So với kích thước chiếc thuyền, đại môn này không tính là lớn nhưng lại là nơi đáng chú ý nhất. Nó có hình dạng gần như tương tự với thần môn mà tu luyện giả từ Phàm Cảnh đến Thần Cảnh phải triệu hồi ra. Khác biệt duy nhất chính là một miếng hợp kim bắt mắt nắm trên đỉnh đại môn có khắc một chữ Thiên. Một chữ đơn giản nhưng chứa đựng khí thế mạnh mẽ, bao hàm rất nhiều loại đạo. Diệp Thiên lướt sơ qua phát hiện có đến một trăm mười ba loại tiểu đạo hoàn mỹ, bốn mươi mốt loại đại đạo nhập môn hay tiểu thành, trong đó thậm chí có ba loại đại đạo đạt đến đại thành.
Nếu không có gì đặc biệt, đây hẳn là thuyền của Thiên Môn, thế lực cao cấp trước đó mập mờ về chuyện đến tham dự đại hội lần này. Loại phương pháp đưa cảm ngộ về đạo của bản thân vào một vật nào đó cho hậu bối lĩnh ngộ vốn không hiếm, nhưng phô trương đến mức độ này thì Diệp Thiên cũng mới thấy lần đầu. Diệp Thiên biết kẻ lập ra Thiên Môn, đây cũng là một đại nhân vật có tiếng tăm khá lớn. Không tính đến tu vi Vô Thượng Thần Đế, vị này là một trong ba vị luyện khí tông sư đứng đầu Thần Vực. Tương truyền có đến mười món thần khí do hắn luyện chế ra được bài danh trên Thiên Đạo Bia, một con số đáng mơ ước với mọi luyện khí sư. Có điều theo tiêu chuẩn, vị này chỉ vừa đủ tính là luyện khí tông sư, bởi vì có hơn mười thần khí bài danh trên Thiên Đạo Bia là yêu cầu tối thiểu. Đây cũng không có nghĩa là hắn kém, phải biết cả Thần Vực cũng chỉ có ba vị đáp ứng được tiêu chuẩn này. Trừ vị đệ nhất khó gặp được nhất kia, vị còn lại cũng chỉ có mười một, không thể xem là quá chênh lệch với kẻ sáng lập Thiên Môn.
Là tông môn do luyện khí tông sư sáng lập, bên trong Thiên Môn tụ tập rất nhiều thiên tài luyện khí sư. Đồ vật do bọn hắn luyện ra được khắp nơi săn đón, địa vị cao đến mức các thế lực đỉnh cấp cũng phải xem trọng vài phần. Trong các thế lực đỉnh cấp, ngoại trừ Đạo Tông, bốn thế lực còn lại đều không có luyện khí tông sư. Học giả như Lý Hiếu Đạo hay Diễn Linh Thần Đế cũng chỉ miễn cưỡng đáp ứng ở vài phương diện. Thậm chí khi cần thực hiện các thí nghiệm với độ khó cao, bọn hắn cũng phải cầu cạnh luyện khí tông sư luyện chế đồ vật đáp ứng được nhu cầu này.
Vì nguyên nhân trên, đám người Thiên Môn đều là những kẻ mắt cao hơn đầu, không phải kiêu ngạo thì chính là cực kỳ kiêu ngạo, đến mức khiến rất nhiều người cảm thấy chán ghét. Nhưng chán ghét thì chán ghét, cần thần khí tốt vẫn phải đến cầu cạnh bọn hắn. Cũng chỉ có người sáng lập ra Thiên Môn là truyền thụ kỹ năng luyện khí cho đệ tử. Vị còn lại của Đạo Tông chỉ hoạt động trong phạm vi môn phái, hiếm khi giúp đỡ người ngoài. Luyện khí tông sư mạnh nhất càng không cần nói, muốn tìm thấy đối phương đã là cả một vấn đề.